Nếu có lúc nào trên đường đi của bạn đột nhiên có ánh sáng , hãy nhắm mắt lại ngay lập tức và nhanh chóng quay trở lại cánh cửa mà bạn bước vào. Nếu đôi mắt của bạn được mở nhiều hơn một lần thứ hai, những gì bạn thấy sẽ buộc bạn phải xé chúng ra. Nếu đèn được tắt trên cả quãng đừong , bạn sẽ đi hết hành lang và thấy một cách cửa khác .
Chợt có một bóng đen che lên cơ thể mình, Ánh Dương ngẩng đầu lên và thấy Dạ Vũ đang đứng trước mặt. Dạ Vũ giận dữ mắng: "Đồ lười biếng! Hôm nay đến lượt ngươi nấu ăn, sao lại ra đây nằm đọc truyện?"
Nhưng đến năm 1801, nhà vật lý Thomas Young đã tiến hành một thí nghiệm đặc biệt, thách thức nghiêm trọng quan niệm trước đó của Newton về bản chất hạt của ánh sáng. Young là người am hiểu nhiều lĩnh vực, từ vật lý cho đến Ai Cập học. Ông sinh ra trong một gia đình
Tuy rằng trời sanh là "như thần", nhưng Chúa Tể Địa Ngục tin tưởng, bản thân, ánh trăng, vực sâu cần đều là tại thần thoại thời đại lúc đầu mới sơ bộ đã có được bản thân ý thức cũng không có trải qua thế giới ra đời, lúc ban đầu sinh mệnh xuất hiện quá
Những người khác kể lại, họ không những trông thấy ánh sáng, mà còn có thể nhập vào đó, và kể về cảm giác ấy như sau : "Tôi không có cảm giác mình là cái gì tách biệt với ánh sáng. Tôi chính là ánh sáng, và là một với nó" .
dZFj. Sáng hôm sau, học sinh ngồi ở chỗ khán đài, trên tay cầm giấy và bút, điên cuồng sao chép thông tin đại hội thể dục thể thao trên trang baidu* của điện thoại. Ninh Chu đứng cạnh đại diện môn ngữ văn, điên cuồng nói “Tuy rằng hiện nay tổng điểm lớp ta đứng nhất toàn trường, nhưng như thế thì đã sao chứ, điểm số rất là suýt soát.”“Tổng điểm của A5 chỉ thua chúng ta 2 điểm, 2 điểm đó! Cái khái niệm gì vậy, một tờ thông tin 0,1 điểm. Một tờ giấy được chọn để đọc tuyên truyền lại được 0,5 điểm. Thi đấu đơn, hạng 8 được có 1 điểm, hạng nhất được tới 9 điểm! Rất nhanh sẽ vượt qua lớp chúng ta.”Cậu ta nói rất hùng hồn, rất có khí thế “Vì vậy, trong khi các vận động viên lớp chúng ta đang nỗ lực lăn xả thì mọi người không tham gia thi đấu cũng phải nhanh chóng viết bản tin, viết ra được một bản tin chất lượng!” “Vì lớp của chúng ta mà cống hiến một phần sức lực!”“Mọi người cũng đừng chỉ sao chép ở trang 1 của baidu, chuyển qua hai trang sau rồi hẵng viết tiếp, nếu không người xét duyệt thông tin mà nhìn thấy, ôi trời, mọi người đều sao chép mấy đoạn đầu tiên trong mục tìm kiếm đầu của baidu. Cái này có thể tính điểm sao chứ?” “Chắc chắn không được rồi.”Mọi người một bên múa bút thành văn*, một bên lại cười.*Múa bút thành văn ý chỉ tốc độ viết rất nhanhNinh Chu có vẻ yên tâm mà gật đầu nói “Không tệ, không tệ! Mình lại đi do thám tình hình bên kia tiếp đây.” Vọng Thư chạy từ chỗ A3 đang thi đấu về, thấy Lăng Việt ngồi trên khán đài nhìn cô, cô định đi đến đó thì có một bạn nữ trong lớp đột nhiên thở hổn hển chạy đến, gương mặt hốt hoảng nói “Lớp trưởng, lớp trưởng! Thi Hạo Tồn trật chân rồi!”“Cậu ấy đang ở đâu? Hiện tại có người ở bên cạnh không?” Vọng Thư lập tức bước xuống cầu thang. “Ở chỗ báo danh 200m, có vài bạn trong lớp đang ở đó.”Vọng Thư đi được vài bước lại vòng trở lại, hỏi mấy người trên khán đài “Có ai có nước đá không? Cho mượn tớ xài một chút.”“Tớ!” Có bạn đưa lon cola còn chưa khui rồi nói.“Cảm ơn, buổi chiều trả lại cho cậu.”Đọc Full Tại đó vẫy tay nói “Không cần, không cần, vì dân mà phục vụ thôi!”Lăng Việt ở đằng sau nhân cơ hội đuổi kịp hỏi “Làm sao vậy?”“Chân Thi Hạo Tồn bị thương rồi.”Bọn họ rất nhanh đã chạy đến bên cạnh Thi Hạo Tồn, cô ngồi xổm xuống, kiểm tra chân trái bị thương của cậu ấy, nói “Thử cử động chút xem sao?”Thi Hạo Tồn làm theo lời cô lại ấn vào mắt cá chân của cậu, hỏi “Ấn như vậy có đau không?”“Vẫn ổn.”“Không gãy xương,” Vọng Thư đưa lon coca trong tay cho cậu “Mau chườm nước đá lên, đợi một lát kiếm người đưa cậu đến phòng y tế.” Thi Hạo Tồn vò đầu, nhận được sự chăm sóc của một nhóm người xung quanh như vậy, khiến cậu có chút ngại mà nói “Mình không sao hết, chỉ là bị trật chân thôi mà, mình tự đi đến phòng y tế cũng được mà.”Mọi người đều không đồng ý, lỡ như vết thương nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?Lăng Việt nói “Tôi cõng cậu ấy đi, dù sao cũng không xa lắm.”“Không được.” Vọng Thư từ chối ý kiến này “Cậu còn phải đợi thi 1000m, phải giữ thể lực.”“Vẫn còn một tiếng nữa cơ.” Lăng Việt thì thầm nói “Với lại thể lực của mình rất tốt.”Vọng Thư nhìn Việt lập tức giơ tay đầu hàng, ngậm chặt miệng Thư nhìn xung quanh, tìm một người không tham gia hạng mục nào vào buổi sáng “Tiết Trình, cậu có thể giúp mình đến phòng dụng cụ mượn một chiếc xe đẩy nhỏ được không?”Phòng dụng cụ ở phía dưới khán đài, khoảng cách rất gần.“Được thôi, được thôi.”“Này?” Thi Hạo Tồn muốn từ chối, “Dùng xe đẩy nhỏ để đưa mình đi? Như vậy mất mặt lắm?”“Mình nghĩ là chân mình đã ổn rồi, thật đó.”Vọng Thư đe dọa cậu ta “Nếu chân cậu trở nên nặng hơn thì mấy tháng tới cậu đều phải sinh hoạt với xe đẩy đó.”Thi Hạo Tồn “…”Năm phút sau, Thi Hạo Tồn ngồi ở trên băng ghế nhỏ, băng ghế nhỏ được đặt trên xe đẩy nhỏ, tiếng xe đẩy ầm ầm vang lên trên mặt đất, một người một xe một ghế nghẹn khuất trước cái nhìn của bạn học toàn trường bị lôi kéo ra ngoài sân độ rất chậm, nhưng cảm giác tồn tại lại rất lớn, một đường đi qua tất cả đều là tiếng Việt nhìn Vọng Thư đưa lên máy ảnh chụp được cảnh này, cậu “chậc” một tiếng “Thật nham hiểm”Vọng Thư ngạo kiều nâng mặt “Cậu không định nghỉ ngơi dưỡng sức hả?”Lăng Việt ngoan ngoãn đi theo đó vài bước, Quý Ngâm Thu thọc vào người Thẩm Tiệp Cầm đang đứng bên cạnh rồi chỉ vào lỗ tai của cô ấy, Thẩm Tiệp Cầm hiểu ra, đáp lại “Đã thế lại còn bồ cào lỗ tai, anh sợ bà xã’ anh quá, ôi chao ôi ~”…Đại hội thể thao đã kết thúc thành công tốt đẹp, cuối cùng A2 giành được hạng nhất, trở thành nhà vô địch của kỳ đại hội lần này. Lúc tối, khi đang sắp xếp các tấm ảnh, Vọng Thư bỗng nảy ra ý tưởng đầy thú vị và kì quái. Cô vội viết một bài báo tổng kết ngay trong đêm với tựa đề “Cẩm nang Lăng Vân Chí thuở thiếu thời hành trình trở thành người đứng đầu” và đăng lên mạng xã viết tổng hợp vô số khoảnh khắc rực rỡ và đầy màu sắc của các bạn trong lớp tại đại hội thể thao, trong đó có cả bức ảnh của Lăng Việt đẹp trai và hình Thi Hạo Tồn đang ngồi trên chiếc ghế đẩu con con đặt trên chiếc xe đẩy báo rất thú vị và hài hước, hơn nữa cô còn chèn lời giáo huấn vào mỗi buổi sáng của Ninh Chu để làm nhạc nền cho đoạn viết về cậu ấy. Chẳng bao lâu sau, các bạn trong lớp liên tục đăng lại bài viết và bấm like, họ thậm chí còn chia sẻ cho các bạn lớp khác đọc cùng nữa.“Nhìn này! Mau đọc đi!”“Bài này hay bá cháy!”“Chúng tôi không chỉ giành được chức vô địch mà còn có cả một bài báo tóm tắt đầy cảm xúc như thế này đấy!”“Đang ghen tị phải không? Hay đang ngưỡng mộ? Thèm xỉu luôn chứ nhể?”Ninh Chu toàn cắt những đoạn viết về cậu ấy ra, chuyển nó đi khắp nơi trên thế giới và than khóc ầm trời【Ai cũng bảo tôi là thằng này bị điên, chuyên gia gây sự với người khác】【Hóa ra, trong mắt Vọng Thư, tui là một con người năng nổ, nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng và truyền cảm hứng! Cậu ấy dành hẳn 217 chữ để khen tui đóoooo, làm tui cảm động tới rơm rớm nước mắt!】[Vọng Thư, bạn hiểu tôi! Hơn trái tim của tôi!]Lăng Việt bình luận ở bên dưới “.”Cô lục lại toàn bộ bài viết, thấy rằng ngoài một bức ảnh của cậu và toàn bộ 27 chữ mà Vọng Thư nói về tức giận dỗ dành một chút mới được.==Nhưng mà ngày hôm sau Vọng Thư đã hối ảnh đẹp trai trong bài viết đã kích thích trái tim của các “fangirl” Lăng Việt trong trường. Từ buổi sáng ngày đó, hầu như mỗi lần tan học đều có tốp năm tốp ba các bạn nữ đến nhìn người còn ngang nhiên ngắm nhìn cậu, rồi nói với đám người bên cửa sổ “Lăng Việt là ai vậy, mình thấy rồi, chắc chắn là người đẹp trai nhất kia kìa”, sau đó hào hứng bàn tán cùng mấy chị em bên người rụt rè nhát gan đi ngang qua, giống như Vọng Thư từng làm, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của cậu bằng ánh mắt như vô tình và ẩn Thư cúi đầu luyện thư pháp, trong lòng cảm thấy có chút không phục và ghen tị — rõ ràng cô phát hiện ra cậu trước nửa đa phần là bọn họ thích vẻ bề ngoài của cậu, như một cái cây đẹp, như một con ngựa mạnh mẽ, họ thưởng thức khi nghĩ về nó và cảm cô thì giác thích của cô đi kèm với cảm xúc tiêu cực, chẳng hạn như ghen tị, chẳng hạn như lo lắng, chẳng hạn như… cảm giác muốn độc chiếm Thư nằm trên bàn, cô di chuyển đầu bút, chậm rãi viết hai chữ nho nhỏ Lăng nay bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều, mỗi khi nói chuyện đều chỉ nói những câu bình thường hay nói thôi, nhưng bầu không khí mập mờ, hay cù cưa cù nhằng giữa họ dường như đột nhiên biến Thư không dám hỏi Lăng yêu ở tuổi thiếu niên giống như một chú ốc sên chậm chạp, rụt rè và nhút nhát, khi có cơn gió nhẹ thoảng qua đám cỏ, chú ta sẽ ẩn mình chờ đợi và ngóng trông thật dũng cảm cùng niềm tin vào bản thân mà chẳng dễ dàng gì có được hay gom được kia sẽ luôn bị phá hủy bởi những thứ tưởng chừng như nhỏ bé, tầm thu dọn các bài viết và đến đài phát nay tâm trạng anh rất tệ, tệ tới nỗi không muốn ăn gì cả Lưu Bác Văn, người có EQ bằng không, cũng nhận ra những thay đổi nhỏ xíu xiu giữa hai người họ. Nhân lúc đang chơi bóng rổ cùng Lăng Việt, anh ta khẽ hỏi “Cậu cãi nhau với Vọng Thư à?”Lăng Việt im lặng một lúc, đáp lại “Tao đã mua một con khủng long nhỏ.”“Sau đó thì sao?”Đọc Full Tại tao không dám tặng cậu ấy.”Một người tự tin đầy mình như Lăng Việt cũng có lúc bị nỗi sợ kìm hãm bước chân lại như thế viên môn hóa lại gọi Lăng Việt và Vọng Thư. Lúc Vọng Thư đứng lên, Tiết Trình lại dẫn đầu ồn ào, khiến lớp học trở nên nhốn Thư đứng đó, không biết người ở ghế sau đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, có chút luống cuống, xấu đã nhiều lần cố gắng trả lời các vấn đề, để mọi người yên lặng, nhưng chưa thể thành chuyển trọng lượng của mình sang chân còn lại, giả vờ bình tĩnh nhìn cuốn sách của Việt dựa vào ghế trên, nhìn bóng dáng cô đến thất thần, sau đó cầm cục tẩy lên ném về phía Tiết Trình cách anh nửa lớp Trình “A” một tiếng, che cái ót lại, tức giận quay ra phía sau.“Tập trung học đi.” Giọng của Lăng Việt không lớn, nhưng lại rất khí thế, khiến mọi người lập tức im viên môn hóa Phan Nãi Thành vô cùng hoang mang, vẫn không biết học sinh hăng hái vì cái mà không quan trọng, ông để Vọng Thư tiếp tục trả Full Tại Thư quay đầu nhìn Lăng Việt, cô trấn định tinh thần, tiếp tục trả lời câu giờ học, Phan Nãi Thành gặp được giáo viên chủ nhiệm Viên Thịnh Dung ở cửa văn phương chào hỏi “Này thầy Phan, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với thầy, chiều nay trời mưa, tiết 5 lớp này không học thể dục nữa, anh có sắp xếp gì không?”Phan Nãi Thành gật đầu “Tôi không có ý kiến gì, chỉ sợ mấy em ấy không muốn.”Viên Thịnh Dung nhún vai “Trời muốn mưa mà, đâu thể trách chúng ta được.”“Đúng rồi.” Phan Nãi Thành hỏi, “Cô Viên có gặp tình trạng học sinh trong lớp bỗng nhiên mất trật tự không?”Viên Thịnh Dung vừa nghe liền nhíu mày, tuy cách quản lý lớp của của cô không quá nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là rất thoáng, nhưng nếu ảnh hưởng đến học tập, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn “Mất trật tự thế nào vậy? Thầy nói tường tận cho tôi biết với. Mấy đứa nhóc này định bật nóc hả?”“Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là tôi không biết tại sao các em ấy lại ồn ào.” Phan Nãi Thành kể lại tỉ mỉ cho cô Thịnh Dung nghe xong đột nhiên cười “Thầy Phan à.”“Hả?”“Anh vẫn còn độc thân hả? Chưa từng yêu đương đúng không?”“Hả…… Không.” Rõ ràng đang nói về học sinh mà, sao lại chuyển sang công kích ông vậy.“Thầy nói chuyện yêu đương đi.”“Nói chuyện yêu đương rồi sẽ hiểu thôi.”Viên Thịnh Dung cười, trở về văn phòng, để lại một mình thầy Phan đứng đó.
Giới thiệu Tác Giả Xuân Sơn Tái Tửu Thể Loại Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, vườn trường, nhẹ nhàng. Độ dài 45 chương + 8 phiên ngoại Editor Doris, Ying, nhà Kỳ Giản Niệm. Trạng Thái Hoàn Bìa Đông Ấm Giới Thiệu Lúc học cấp ba, Vọng Thư có thích một người. Cậu ấy rất ấm áp và nhiệt huyết, rất nhiều bạn học nữ lớp khác ngắm cậu ấy qua cửa sổ. Sau đó thì thì thầm to nhỏ với mấy cô bạn bên cạnh. Nhưng Vọng Thư sẽ không nói cho ai biết. Cô cất giấu những suy nghĩ của mình, nghiêm túc thích cậu, lặng lẽ nhìn cậu, cố gắng đuổi theo cậu. Nhưng mỗi khi gặp mặt cậu ấy, cô lại chẳng dám ngẩng đầu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có hồi đáp. Nhưng mà. Nhưng mà. Nếu ánh trăng có thể quay lại, thế giới này có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng 1. Đại cẩu chói loé nhẹ nhàng vs Học bá giấu kỹ tính tình. Song hướng yêu thầm, một người cứu rỗi. 2. 1v1, ấp ám chữa khỏi hướng nội, ngọt ngào nhưng hơi chua, phiên ngoại là góc nhìn của nam chính. 3. Tên truyện dựa theo từ ngữ trên internet. Tag Yêu sâu sắc,tình yêu và cuộc sống, vườn trường, ngọt. Từ khóa tìm kiếm Vai chính Vọng Thư, Lăng Việt ┃ Vai phụ Quý Ngâm Thu, Lưu Bác Văn ┃ Tag khác Yêu thầm, chữa khỏi. Một câu tóm tắt Chạy về ánh sáng phía trước, anh ở bên cạnh em!
Nói làm liền làm, Lăng Việt đã lấy cho chính mình và Vọng Thư tờ đề thứ tư để dù mấy ngày nay cậu vẫn say mê quay bút nhưng những thứ nên học đều đã học xong, cũng đã xem trước một phần ba chương trình học tú là một loại năng lực, cũng là một thói không tính trước thì cậu cũng không đi làm những thứ Thư làm một tờ đề, nhìn lén cậu một mặt cậu lúc này không có biểu cảm gì, mi mỏng, mũi và cằm đều toát ra vẻ lạnh lùng, sắc bén. Đôi mắt một mí cụp xuống, cậu liếc nhanh các câu hỏi trên giấy, rất nhanh đã nghĩ ra đáp án rồi viết cậu chơi bóng rổ cũng như vậy, không có một động tác dư thừa cubgx chẳng có tí do dự nào, cậu thẳng thắn giống như một chiếc tên đã bắn đi, chỉ có tiền mà không có xử sự của cậu cũng giống như vậy, dứt khoát, lưu loát, mục tiêu rõ ràng và đánh trực Thư từng thấy Lăng Việt chơi bóng rổ, nói chuyện phiếm với bạn bè, tập thể dục buổi sáng, còn có bị cười nhạo chữ viết xấu nên Lăng Việt rất Xấu hổ và giận dữ’….Bây giờ lại thấy được gương mặt nghiêm túc làm bài của Lăng thần kỳ, cô như đang chơi trò ghép hình. Lần tìm những mảnh ghép khác nhau để phát hiện tính cách của Lăng Việt ở những lúc khác nhau, càng hiểu rõ cậu hơn.===Buổi tối tự học, Lăng Việt đã làm xong đề thứ tư, cậu hỏi tình hình của Vọng Thư “Cậu còn bao nhiêu câu chưa làm xong? Mình đợi cậu làm xong thì lấy giúp đề mới luôn!”“Còn câu cuối của môn toán nữa.”“À, câu đó hơi khó, hay là mình đổi đề trước nhé?”Vọng Thư không trả lời, chậm chạp đọc xong câu hỏi, im lăng ba giây rồi lấy bút chì và thước thẳng vẽ thêm hình, viết thêm hai bước giải nữa là xong câu Việt …Chết tiệt, bị cậu ấy cho ăn bơ rồi!Đọc Full Tại Thư thấy Lăng Việt và các bạn học khác thật sự muốn thi đua với trường khác nên mấy ngày tiếp theo sau tiết tự học, cô đều trở về khách sạn tiếp tục làm về sau, câu hỏi càng ngắn nhưng càng ngày càng một câu thôi mà có thể giải đến hai mươi ba mươi phút Vọng Thư rất hưởng thụ cái cảm giác làm bài câu hỏi luôn có nhiều cách giải khác nhau, lúc làm bài luôn có nhiều khó khăn, có rất nhiều ngã rẽ. Nếu đi không đúng ngã rẽ thì chính mình không có năng lực để vượt qua đỉnh núi của kết quả cuối cùng vẫn luôn ở là chắc chắn, thuần túy, tuyệt là đúng, sai là sai. Không giống như hiện thực, rất phức tạp và rất khó phân biệt đúng Thư nhìn tờ giấy nháp chi chít chữ trên bàn, trầm ngâm một lát. Theo lý thuyết thì không phức tạp như vậy, chắc là cách này đã sai lại cẩn thận đọc lại đề, thay đổi suy nghĩ của lúc đang suy nghĩ cách giải, điện thoại cô lại sáng lên, là Hà Nguyệt gọi cho Thư nhận điện thoại, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ cách tính toán “Alo, mẹ.”“Con đang làm gì vậy?”“Làm bài ạ.”“Thiệt hay giả vậy, bây giờ mà cũng còn làm bài sao?”Vọng Thư dừng lại, không trả lời mà chỉ quay lại camera phía sau.“Đây ạ!” Nhìn thấy đề thi và tờ giấy nháp, Hà Nguyệt vẫn không nói nữa, chỉ hỏi cô mấy ngày nay học thế nào, ăn cái Thư trả lời từng câu hỏi cùng, Hà Nguyệt còn dặn dò “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm biết không? Thân thể là quan trọng nhất.”“Vâng ạ, bây giờ cũng mười một giờ rồi, mẹ cũng nên ngủ sớm một chút.”“Ái chà, cũng biết quan tâm mẹ đấy à!? Nếu mẹ không gọi cho con thì con có nhớ đến mẹ không? Nhóc quỷ không có lương tâm!”Vọng Thư dừng lại một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn Quý Ngâm Thu đang ngồi ở bàn bên cạnh. Cậu ấy khổ sở cắn nắp bút, thâm thù đại hận nhìn đề thi, hình như không nghe thấy cô nói mang tai nghe lên, thuận tay cầm chiếc khăn quàng cổ trên ghế rồi ra khỏi phòng, đứng ở trước cửa “Làm gì có ạ…”“Không có sao, con nghĩ lại đi. Mấy ngày qua con có gọi cho mẹ một cuộc nào sao, đều là mẹ gọi cho con không đấy!”Vọng Thư mở lên khung chat của cô và Hà Nguyệt, đúng là mẹ cô đã tính thời gian rồi, lúc cô mới vừa về khách sạn hay cô đang về khách sạn đều có điện hôm qua, hình như Hà Nguyệt không gọi cho cô. Lúc ấy Vọng Thư đang vội vàng làm đề thi, không chú ý bà ấy sẽ gọi điện thoại cho rất giống một nhóc quỷ không có lương Nguyệt lúc nào cũng nghĩ đến cô, chỉ có cô hai ngày qua do chỉ tập trung làm đề nên mới không chú ý đến mẹ của thất thần dựa vào tường, máy sưởi hành lang chưa được bật hết lên nên cô có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo lan qua lớp da đến tận xương, một chút một chút lại một chút lan khắp toàn thân cô, khiến cô nổi da cô lại đứng bên ngoài hành lang một lúc Full Tại thoại trong tay vẫn không ngừng rung lên, cô bấm mở thì nhìn thấy nhóm chat đang rất náo nhiệt, một tin lại thêm một tin, nó cứ ùn ùn kéo đến khiến cho không thể chấm dứt cuộc trò Chu đang thảo luận với mọi người về đề thi【 Ninh Chu Câu số sáu của đề toán thứ bảy làm sao vậy? Tao làm ba cách rồi mà giải vẫn không ra, điên chết mất! 】【 Thẩm Tiệp Cuối cùng cũng làm xong đề thứ bảy của vật lý, tận năm phút, mệt chết mất, bây giờ cũng không muốn yêu đương luôn. 】【 Ngô Trung Ai ra cái đề lý gì mà nghiệt ngã vậy! Chết mất, bắt liệt kê ba công thức lý rồi lại giải theo phương pháp toán, ủa là sao? Giải hai tờ giấy A4 rồi đấy! 】【 Tiết Trình Đề đó cũng rất đơn giản mà, có một cái dữ kiện bị ẩn, dùng hai bước là ra thôi! 】【 Ngô Trung Cái gì!? Mèo con khóc thút 】【 Ninh Chu Cười chết tao! Ngô Trung, mày là con trai mà xài mấy cái nhãn dán mèo con này làm gì? Mày nhắn tin với con gái rồi tiện tay lưu vào à? 】【 Tiết Trình Really? 】【 Thẩm Tiệp Really? 】【 Chu Nham Really? 】……Đề tài sau đó lại chuyển hướng một cách kỳ Thư nhìn nhóm chat đang bay nhãn dán loạn xạ, tâm tình tốt hơn một chút, xoay người vào Ngâm Thu vò đầu bứt tóc vì một câu hỏi, bị câu đó kéo lê gần bốn mươi Vọng Thư đi vào, trong mắt tràn đầy ánh sao lấp lánh “Vọng Thư ~ Vọng Thư ~ bây giờ cậu có rảnh không?”“Có đấy, sao vậy?” Vọng Thư đem mớ cảm xúc rối ren trong lòng mình giam lại, đi đến phía cậu ấy “Câu nào thế, để mình xem.”Quý Ngâm Thu hoan hô một tiếng “Yeah! Vọng Thư, cậu thật tốt!”Vọng Thư giảng lại câu đó, xác nhận cậu ấy đã hiểu được mới trở về ghế của mình, ngồi ngây ngốc hỏi cậu ấy “Hôm nay cậu đã gọi điện cho ba mẹ cậu chưa?”“Hả?” Vẻ mặt đau răng Quý Ngâm Thu “Cậu không nói mình cũng quên mất, mấy ngày rồi mình cũng chưa gọi cho bọn họ.”Cậu ấy vội vàng lấy điện thoại, mở WeChat rồi gọi video với họ. Ánh mắt nịnh nọt nhìn camera trước, cười cười “Oa, ba mẹ thân yêu của con đang làm gì vậy?”Đầu bên kia truyền đến một giọng nói buồn ngủ “….Có chuyện gì xảy sao, Ngâm Ngâm? Muộn rồi sao mà con gọi cho ba mẹ vậy?”“Không có ạ, chỉ là, chỉ là do con nhớ hai người quá đó!”Giọng điệu bên kia đã trở nên lạnh lùng hơn, ghét bỏ mà Xì’ một tiết “Có chuyện gì thì để mai nói, ba mẹ đi ngủ đây.”Sau đó không chút lưu luyến cúp điện Ngâm Thu tức giận chết đi được “Hừ, ngày mai mình nhất định không gọi cho bọn họ!”Lúc đầu Vọng Thư muốn làm đề xong thì mới đi ngủ nhưng trong lòng lại không thể yên được, cứ suy nghĩ mây bay. Cô viết lung tung trên giấy nháp sau đó mới đi hôm sau, cô đi đến phòng học, chuẩn bị làm thêm những câu mà cô chưa kịp bao lâu sau Lăng Việt cũng đến lớp, ngồi bên cạnh Vọng Thư, hơi ngạc nhiên khi thấy Vọng Thư vẫn đang làm đề. Tốc độ làm bài của Vọng Thư cũng ngang ngửa cậu, theo lý thuyết thì về nhà một giờ đã làm xong “Hôm qua cậu không làm kịp sao?”“Ừm.” Vọng Thư nhìn vào đôi mắt mơ hồ của cậu, không muốn giải thích nhưng vẫn nói một câu “Tối qua tâm trạng hơi kém nên không muốn làm.”Cô nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt an tĩnh mà nhìn qua, không có cảm xúc gì cứ như đang nói một sự thật dửng lại làm cho mọi người đang cảm thấy cô đang Việt im lặng một hồi, giống như đang suy nghĩ câu nói của mình, cuối cùng vụng về an ủi “Không sao, không muốn làm thì không làm.”“Cậu có thể xem Uông Tằng Kỳ viết về trứng vịt muối.”Vọng Thư đã đọc vài viết vào buổi tối tự học hôm trước, nhìn thầy Uông Tằng Kỳ viết về hột vịt muối mà phát thèm, còn cùng Quý Ngâm Thu thảo luận sôi nổi về nó. Nghe nói sáng hôm sau sẽ có hột vịt muối và cháo, không nghĩ đến Lăng Việt sẽ nghe thấy, bây giờ vẫn còn cậu mò mẫm trong cặp một hồi lâu, lấy ra một viên kẹo bạc hà bị đè đến nhăn nhúm, đặt trên đề thi của Vọng Thư “Ăn một viên kẹo, thả lỏng một chút đi.”Vọng Thư nhìn chằm chằm viên kẹo kia một lát, đột nhiên không kiềm chế được hỏi cậu “Đây không phải viên kẹo lúc trước mình cho cậu sao?”“…ừm.” Lăng Việt có chút ngượng ngùng “Chỗ mình không có đồ ăn vặt gì, cậu cứ cầm đi.”“Có câu nào không hiểu cậu có thể hỏi mình.”Vọng Thư lột vỏ viên kẹo ra bỏ vào trong miệng, vị ngọt tươi mát xông thẳng đến nhấn mạnh “Mình làm được.”Lăng Việt “Cậu không cần phải xấu hổ, mình rất thích giúp đỡ mọi người đấy.”Vọng Thư không trả lời, Từ Diệc Minh bên cạnh đang bị câu hỏi tra tấn liền chen vào nói “Thích giúp đỡ mọi người sao? Tao nói này người anh em, bày tao câu này đi!”Lăng Việt chỉ nói cho cậu ta hướng giải.“Hay nha, tại sao tao không nghĩ ra!”Đọc Full Tại học sinh trường Giang Tô thấy vậy liền vây xung quanh Lăng Việt, thảo luận sôi nổi “Lăng Việt, mày bày chúng tao với được không?”“Được chứ, sao lại không?”“Tại thấy mày hai ngày nay học hành quá chăm chỉ, cố gắng chọi lại với đám học bá cao siêu Thiên Hải nên tụi tao không dám làm phiền mày.”“Không có sao đâu, tao đuổi kịp rồi!”“Fu**!!!” Ngô Trung không khống chế giọng nói, cậu la lên sau đó lại nhanh chóng hạ giọng “Ngày thứ ba mày mới bắt đầu đuổi, bây giờ mới thứ bảy đã đuổi kịp rồi? Ghê vậy!”Lăng Việt chỉ Vọng Thư “Cậu ấy cũng đuổi kịp rồi.”“Trời má, trời má, đại học bá.” Mọi người xung quanh đều bắt đầu khen Thư mím môi cười với mọi người, một lúc sau mới phản ứng được, Lăng Việt đang an ủi cô sao?Bời vì tâm trạng cô đang không tốt nên mới để cho người khác khen liếc nhìn Lăng Việt một cái, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt mỉm cười ngâm ngâm của đám người đang cãi cọ ầm ĩ, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm tim của Vọng Thư nhảy dựng, vội vàng nhìn sang nơi khác. Cảm thấy bí mật mình cất giấu nơi sâu nhất đã bị nhìn thấu.“Được, có gì không biết thì hỏi tao.”Mọi người vội xếp thành hàng, theo thứ tự đi hỏi bài. Một lát sau, người xung quanh không có giảm mà còn tăng, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên không sao bọn họ không đến hỏi mình?Vọng Thư đột nhiên rất muốn tham gia vào một mảnh nháo nhào này, trở thành một phần trong vậy cô nói “Mình cũng giúp được mà, tại sao các cậu không đến hỏi mình?”Một cậu nam sinh sắp đến lượt sửng sốt, ấp a ấp úng nói “Chỉ làm…Cậu là nữ thần, bọn mình hơi xấu hổ khi làm phiền cậu”.“…Nữ thần?” Vọng Thư cứng họng, cô cũng không biết mình đã để lại ấn tượng gì cho mọi người mà khiến bọn họ đặt biệt danh như cậu nam sinh đó đỏ đám người chỉ có một mình Tiết Trình là hơi quen Vọng Thư, trực tiếp chạy đến trước mặt Vọng Thư “Mình muốn hỏi cậu một câu toán.”Vọng Thư nhìn vào tờ đề thi “Câu nào vậy?”Mấy nam sinh đang xếp hàng chỗ Lăng Việt thấy vậy, hơn một nửa đã chạy đến chỗ Vọng Thư “Nếu Vọng Thư đã nói như vậy thì tụi mình không khách sáo nữa.”Mấy nữ sinh còn lại cũng nhìn nhau, cảm thấy ở lại cũng không ổn lắm nên do do dự dự đi đến chỗ Vọng mặt Lăng Việt chỉ còn lại hai ba xoay bút, nhìn Vọng Thư rồi nói “Đoạt khách của mình à?”Vọng Thư bị câu nói này của cậu chọc nam sinh trong hàng đột nhiên xôn Thư vẫn luôn là một người im lặng, cũng không nói chuyện với những người không quen, những người quen được cậu ấy trong một học kỳ chỉ đếm trên đầu ngón tại nhìn thấy cô cười, đôi mắt cong cong, khoé môi giãn ra, vừa dịu dàng lại vừa sạch sẽ. Đột nhiên có cảm giác bất ngờ, muốn ở trong hàng của Vọng Thư, ngắm bôn dáng của cậu ấy giảng bài cho người Việt đề nghị “Hay là như vậy đi, tụi mày đếm số 1, 2. Một đi bên kia, hai qua chỗ tao. Cậu ấy có một người nên không kịp giảng cho tụi mày đâu.”Vì vậy mọi người bắt đầu đếm số“1”“2”“1”“1”“2”“1”“1”“1”……Bạn học sinh hô số 2 thứ hai đột nhiên phản ứng “Tụi mày làm cái gì vậy?”Mọi người nhìn nhau sau đó cười rộ lên.
Mặc dù Lưu Bác Văn đã cố ý nói nhỏ nhưng trong phòng học yên tĩnh này hình như tất cả mọi người đều nghe đến từ ánh sáng, thân hình cao lớn, không rõ gương mặt, trong tay cầm lon Sprite đưa cho Vọng mắt mơ màng buồn ngủ của mọi người đều sáng lên, chăm chú ăn thấy phản ứng của mọi người, Lăng Việt dừng lại. Cậu đặt đồ uống và một số thứ khác trên bệ cửa sổ, nói“Cậu có muốn dùng Povidone khử trùng không? Chỗ mình cũng có băng keo cá nhân.”“Lon nước này dùng để bù đắp cho cậu.”Sau đó lại giải thích với Lưu Bác Văn, giọng nói rất nhỏ nhưng rất rõ ràng “Hôm nay không cẩn thận nên đụng trúng cậu ấy, bây giờ mới qua đây nhận lỗi.”“Lần sau cùng nhau chơi bóng rổ.”Trái tim của quần chúng ăn dưa dường như được tiếp thêm năng lượng.“Được, được, được!” Lưu Bác Văn vẫy tay tạm biệt với Lăng Việt, sau đó chòm đầu tới phía trước “Lớp trưởng, tay cậu làm sao vậy?”“Bị sách cọ vào chút thôi.”“Không cần phải dùng thuốc đâu.”“Không sao, không sao, bây giờ ổn rồi!”Vọng Thư đem Povidone, băng dán và lon nước từ trên bệ cửa sổ xuống, đặt trên bàn học của những giọt nước mát lạnh dính trên đầu ngón Sprite ướp lòng Vọng Thư cảm thấy hơi vui Việt vẫn hay uống mấy loại nước tốt cho cơ thể, cô đã để ý điều này rất nhiều lần trong căn tin trường có mấy loại nước nhiệt độ phòng, mấy loại ướp lạnh thì phải bảo người bán Việt mua Sprite yêu thích cho cô, mà còn ướp phải cậu ấy cũng chú ý đến mình không?Thậm chí còn chú ý cô hay mang theo một lon Sprite lạnh, một chi tiết nhỏ như vậy?Mình sẽ có hình tượng gì trong lòng cậu?Vọng Thư kéo rèm cửa, nằm sấp xuống nhìn lon nước đang tan ra những giọt nước, khống chế nội tâm đang điên cuồng của mình, khoé miệng cong làm sao bây giờ! Vốn dĩ chỉ một phút cao hứng ngắn ngủi nhưng bởi vì số lần gặp nhau ngày càng nhiều, cô cảm thấy hình như mình càng ngày càng thích Lăng trưa Vọng Thư không ngủ được, trong đầu vẫn như con ngựa điên đang chạy. Hậu quả là buổi học buổi chiều cô như hết năng lượng mà ngồi ở bàn học, cảm giác như mình là chiếc máy tính bàn của trường học, thường xuyên chết máy, không thể nào vận hành diện của lớp tranh thủ viết một bài văn để gửi cho các thầy cô. Quý Ngâm Thu quét mắt nhìn cả lớp, không ngoài dự đoán thấy Vọng Thư đang viết văn.“Nè Vọng Thư, cậu lại phải viết văn tiếp sao? Nhưng mà bài trước cậu viết đã 60 điểm rồi, tại sao trong kỳ thi mà chữ cậu vẫn đẹp như vậy!”Lưu Bác Văn phụ hoạ cùng cô ấy “Thường thôi, thường thôi.”Vọng Thư lười biếng chống đầu, không trả nhỏ cô đã viết văn rất tốt, vừa mới nhập học cấp ba được một tháng cô đã viết bốn bài văn, tất cả đều được in thành văn mẫu.“Để mình nhìn xem lần này cậu viết chủ đề gì…《 Hôm nay bạn thật đẹp 》 là có ý gì vậy?”Nhắc đến cái này Vọng Thư mới có tinh thần hẳn lên “Đây là một cuốn sách của Liz Cremer, có rất nhiều mẫu truyện tranh ngắn có tác dụng giảm stress.”“Mình rất thích nó, mỗi lần tinh thần không ổn mình đều đọc lại đấy!”“Trong sáng tác của mình, cậu biết ông ấy nói mình thích khủng long nhất không? Xem ông ấy mô tả thì mình cũng thấy nó đáng yêu!”“Đúng rồi, cậu có muốn đọc không? Mình đang để nó ở ký túc xá, ngày mai mang đến cho cậu.”“Được nha!”Tiếng chuông vang lên, thầy giáo vật lý nhanh chóng vào cửa. Nhìn thấy một tập giấy trong tay ông ấy, mọi người tập trung nhìn vào thi vật lý hôm qua có cần chấm nhanh vậy không?Nhìn thấy vẻ mặt của bọn nhóc, thầy Thiệu đặt bài thi vật lý sang một bên, nói“Đừng nhìn nữa, không phải đâu.”“Đây là bài thi của lớp một, lớp các cậu tôi còn chưa chấm xong.”“À…” Đúng là may mắn, cả lớp đều thở dài một thực nghiệm một và lớp thực nghiệm hai học tập rất căng thẳng. Không chỉ học xong kiến thức của ba năm cấp ba mà còn phải luyện tập, làm đề thi thử của mấy môn toán, lý, khi lớp vừa rồi mới thi xong, lớp tiếp theo lại phải ôn tập chuẩn bị cả việc giảng dạy của các giáo viên cũng rất nặng nề. Hơn nữa, cơ bản thì giáo viên cũng phải dạy cả hai lớn nên không phải là bài thi quan trọng thì giáo viên sẽ lấy bài thi của lớp khác phát cho mọi người, một bên giảng bài, một bên chấm Trình, người có tiếng cười đùa trong lớp “Nghe nói là điểm trung bình bài kiểm tra vật lý hằng tháng của lớp một hơn chúng ta 0,2 điểm. Lát nữa mình sẽ dùng thái độ nghiêm túc để chấm bài.”“Cuối bài còn phải ký tên, cậu muốn người ta đến tính sổ à?”“Tới đi! Chúng ta sẽ tính một chút! Mình sẽ làm hắn ta có đi mà không có về.”Cả lớp chìm trong tiếng cười, rất nhanh bài thi cũng truyền đến người ngồi cuối cùng. Người ngồi kế cuối là Vọng Thư nhanh chóng mở bài thi lên nhìn tên, lộ bốn tên xa có hơi thất vọng, chọn bừa hai bài thi rồi lại truyền đi có Lăng Việt cũng chưa bao giờ chấm bài thi của mình xẻo bút vẽ vẽ hai nét trên tờ giấy nháp. Trong lớp có bốn tổ, bài của lớp một sẽ được phát ngẫu nhiên cho các tổ. Vậy xác xuất mà cô gặp được tổ của Lăng Việt chỉ có một phần tư. Một tổ mười người đều tùy ý lựa chọn. Xác xuất sáu người ngồi đầu tiên không nhận được bài của Lăng Việt là hai phần năm, như vậy thì xác suất cô nhận được bài của Lăng Việt là…một phần suất một phần mười cũng chưa đến!Vọng Thư càng uể thầm chính là như vậy, bạn có thể tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt để thoả lòng của mình, cũng có thể gánh chịu những nỗi đau một cấp ba vẫn luôn như vậy, chưa từng thay đó, giữa Lăng Việt và Vọng Thư vẫn luôn có một vài cuộc gặp gỡ kỳ giờ học thể dục, nhìn thấy cậu ấy được người vây quanh khi chơi bóng rổ. Cậu ấy cũng là thành viên của hội học sinh, kiểm tra chuyên cần, nhìn cậu ấy đi tới đi lui rồi biến mất, gặp cậu ấy ở cầu thang, khi cậu ấy đang ăn trưa, rồi gặp cậu ấy khi đang nói chuyện với dì căn tin…Cậu ấy giống như ánh sáng vậy, đi đến nơi nào, nơi ấy đều sáng mắt của Vọng Thư luôn nhìn theo bóng cậu, chờ đến khi chính thức gặp mặt lại chẳng dám ngẩng đầu, sợ đến mức tránh đi ánh mắt của này cô lại phát hiện cậu luôn chơi bóng rổ vào thời gian cơm chiều. Cho nên cô liền lấy cớ là đi bộ tiêu hoá. Mỗi ngày đều cùng Quý Ngâm Thu đi một vòng trường học, đến sân bóng rổ cô nhịn không được mà nhìn vài thấy cậu sáng thứ bảy, Quý Ngâm Thu – người luôn đến trường muộn vào ngày tự học, hôm nay lại đến sớm năm phút, lén lút lấy từ trong cặp ra mấy hộp điểm tâm đưa cho Vọng Thư “Đây là của mẹ mình làm, mình đem riêng cho cậu mấy hộp để cảm ơn cậu giảng lại bài giúp mình.”“Chủ nhật cậu có về nhà không? Về nhà thì đưa cho ba mẹ cậu mỗi người một hộp.”“Không về.”“À, không sao. Nếu vậy thì một mình cậu có thể ăn ba hộp rồi!”Bọn họ đi học từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy là ngày bọn họ tự học. Tiết tự học bắt đầu từ lúc 6 giờ 40, kết thúc vào lúc 9 giờ 30. Bởi vì nhà của Vọng Thư cách khác xa trường học nên cô ở trong ký túc xá, chỉ có những ngày nghỉ lễ dài mới trở về.“Cảm ơn, nhìn rất ngon!” Vọng Thư nhận lấy.“Cậu mau cất đi, nếu như bị tên gia hoả Lưu Bác Văn kia nhìn thấy thì nhất định lại nói mình cũng muốn’ đấy!”“Cậu ta rất thích giành giật đồ điểm tâm mà mẹ mình làm đấy!”Vọng Thư nhớ đến những lời lúc trước mà Quý Ngâm Thu nói “Lăng Việt tại sao lại đẹp trai vậy!”. Có vẻ như từ nhỏ đã quen biết nhau, quan hệ giữa Lưu Bác Vệ và Lăng Việt không lấy sách từ trong cặp ra, bình tĩnh hỏi “Cậu và Lưu Bác Văn từ nhỏ đã biết nhau rồi à?”“Đúng vậy, còn có Lăng Việt nữa!” Tay lật sách của Vọng Thư dừng lại trong nháy Ngâm Thu nói tiếp “Từ nhỏ chúng mình đã sống chung một tiểu khu. Nhưng mà sau đó ba của Lăng Việt chuyển nơi công tác nên phải chuyển nhà, lúc đó cũng học lớp ba rồi.”“May mắn là cậu ta đã chuyển nhà, từ nhỏ cậu ta đã là con nhà người ta trong mắt mình rồi!”“Ba mẹ cậu không so sánh cậu với người khác sao?”Nhà của Quý Ngâm Thu rất giàu có, ba mẹ lại cởi mở. Nghe nói lúc bọn họ lên kế hoạch mang thai thì rất tập trung nghiên cứu một chút về y học, sách chuyên môn và hình về nuôi dạy con cái. Cũng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, có thể nói họ là bậc phụ huynh kiểu mẫu hiện đại.“Chuyện đó thì không có nhưng mà mấy đứa nhỏ chơi với nhau thì cũng sẽ khiến người khác so sánh.”“Hơn nữa Lăng Việt cậu ấy không chỉ học giỏi mà còn chơi thể thao rất tốt. Cậu ta khinh thường bọn mình vì bọn mình chê cậu ấy xì hơi.”“Xì hơi?” Vọng Thư cười, hiện tại Lăng Việt khác xa với dáng vẻ của một cậu nhóc xì hơi. Cô thật sự không thể nào tưởng tượng ra cảnh Lăng Việt nhỏ hai tay ôm ngực, có lẽ đây là một hình ảnh đáng yêu nhất hành tinh.“Ai xì hơi?” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói ở bên cạnh, làm hai cô đang nói chuyện run lên.“Lưu Bác Văn! Cậu làm mình sợ chết mất!” Quý Ngâm Thu vỗ vỗ trái tim nhỏ đang đập loạn xạ của mình, trong lòng sợ hãi.“Sorry hai cô gái xinh đẹp.” Nam sinh hơi khom người, hai tay chấp lại, lắc lắc trước ngực.“Hai người đang nói gì vậy? Nói cho mình nữa!”“Tại sao một nam sinh như cậu lại nhiều chuyện vậy?” Quý Ngâm Thu có chút ghét bỏ, nói “Nói lúc còn nhỏ cậu luôn chơi trò chơi thua Lăng Việt, còn khóc nhè nữa.”“Ai khóc nhè? Cậu lúc đó khóc nhiều hơn mình, lúc ấy ai nói với cậu là đừng khóc nữa!” Lưu Bác Văn thẹn quá hóa giận nói “Huống hồ ai lại có thể so sánh với tên biến thái Lăng Việt đó được, thua cậu ta cũng là bình thường.”“Số người tỏ tình với cậu ta mấy năm nay có thể xếp thành một lớp.”Ngoại mặt cười cười nghe bọn họ bói chuyện nhưng trong lòng Vọng Thư lại cực kỳ căng cậu ấy đã có bạn gái thì cô sẽ không thích cậu ấy giả có chuyện nóiTôi đã dùng hai cách tính xác suất nhận được bài thi của Lăng Việt, chắc là không có gì sai sót!Ai có thể nghĩ viết văn còn phải làm toán đâu…Phép toán của Vọng Thư là đúng nhưng mà cô ấy đã bỏ quên một nữ sinh bàn trên Cái gì? Nếu có bài thi của Lăng Việt thì chúng tôi không lấy Lăng Việt được sao?
Giới thiệu Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay LạiTác Giả Xuân Sơn Tái TửuThể Loại Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, vườn trường, nhẹ dài 45 chương + 8 phiên ngoạiEditor Doris, Ying, nhà Kỳ Giản ThiệuLúc học cấp ba, Vọng Thư có thích một người. Cậu ấy rất ấm áp và nhiệt huyết, rất nhiều bạn học nữ lớp khác ngắm cậu ấy qua cửa sổ. Sau đó thì thì thầm to nhỏ với mấy cô bạn bên Vọng Thư sẽ không nói cho ai biết. Cô cất giấu những suy nghĩ của mình, nghiêm túc thích cậu, lặng lẽ nhìn cậu, cố gắng đuổi theo cậu. Nhưng mỗi khi gặp mặt cậu ấy, cô lại chẳng dám ngẩng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có hồi mà.Nếu ánh trăng có thể quay lại, thế giới này có lẽ sẽ rất nhẹ nhàng1. Đại cẩu chói loé nhẹ nhàng vs Học bá giấu kỹ tính tình. Song hướng yêu thầm, một người cứu 1v1, ấp ám chữa khỏi hướng nội, ngọt ngào nhưng hơi chua, phiên ngoại là góc nhìn của nam Tên truyện dựa theo từ ngữ trên Yêu sâu sắc,tình yêu và cuộc sống, vườn trường, khóa tìm kiếm Vai chính Vọng Thư, Lăng Việt ┃ Vai phụ Quý Ngâm Thu, Lưu Bác Văn ┃ Tag khác Yêu thầm, chữa câu tóm tắt Chạy về ánh sáng phía trước, anh ở bên cạnh em! Chương mới nhất Chương 45 Hoàn chính văn Danh sách chương
nếu ánh trăng có thể quay lại