Bản đồ. Địa chỉ: Phạm Hùng, Phường 5, Quận 8, Hồ Chí Minh. Bạn đang xem nội dung tin đăng: "Cho thuê phòng trọ Phạm Hùng P5 Q8, ưu tiên sinh viên giá từ 2tr - Mã tin: 608788". Mọi thông tin liên quan đến tin đăng này chỉ mang tính chất tham khảo.
Nỗi khổ muôn đời khi sinh viên đi thuê nhà trọ, quên gì thì quên, phải nhớ đọc kĩ hợp đồng. Hạnh Nguyên 01.08.2019. Không phải dễ để tìm được một phòng trọ sạch sẽ, ưng ý, thoải mái và đặc biệt là giá cả hợp lý, nhất là đối với tân sinh viên lần đầu bước
Truyện ma : Căn phòng không mở cửa | Cô sinh viên thuê trọ và bí mật ngôi nhà toàn ma Một cô bé sinh viên mới lên thành phố học và vô tình thuê phải căn phòng
Trong những năm gần đây những người ngoại tỉnh đổ ra các thành phố. lớn để làm ăn sinh sống, thuê nhà trọ ngày càng tăng. Cộng với số lượng sinh. viên cũng ngày càng tăng làm cho nhu cầu chỗ ở của sinh viên ngày càng trở. nên khó khăn, cấp bách. Trong giai đoạn giá
Đọc truyện ngay tại Truyenff.org Truyện Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh) thuộc thể loại: Truyện Đam Mỹ full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Shiya Tử Dạ.
JeTP. Sinh viên đi thuê trọ có rất nhiều điều oái oăm phải đối mặt hàng ngày. Nếu không vì thói ki bo, tính toán chi ly của bạn cùng phòng thì cũng gặp phải vô vàn nỗi thống khổ khi đối mặt với những chủ nhà “tai quái”. Thế mới nói, đi ở trọ là những câu chuyện chẳng bao giờ kể hết! Cô sinh viên bị chủ trọ “chặt chém” 11 triệu đồng sau khi trả phòng Nhiều sinh viên đã xác định khi đi thuê trọ thì “quyền lực” sẽ nằm trong tay chủ trọ. Dù đúng dù sai thì trên danh nghĩa của kẻ đi thuê, nhiều bạn vẫn không thể cãi lại được những khoản “luật rừng” mà chủ nhà đưa ra. Dẫu biết là thế, nhưng khi nghe chuyện một nữ sinh phải chịu cảnh “chặt chém” những… 11 triệu đồng trả phòng sau 2 năm thuê trọ khiến nhiều người phát hoảng. Dòng trạng thái kèm tờ giấy liệt kê các khoản đền bù khiến nhiều sinh viên phát hoảng. Nguồn Facebook Ngay sau khi được chia sẻ, câu chuyện trên đã nhận được sự quan tâm của rất nhiều người, nhất là các bạn sinh viên cũng đang phải đi thuê trọ. Bên cạnh thái độ cảm thông, cho rằng chủ nhà đã cố tình làm khó nữ sinh với mức giá đền bù trên trời, nhiều người cũng lên tiếng rằng khoản tiền đó là hợp lý vì giá thuê chung cư không hề rẻ và đây cũng là cách để chủ trọ “làm mẫu” cho những trường hợp ở trọ không có ý thức giữ gìn. Chưa vội phán xét ai đúng ai sai trong chuyện này nhưng những rắc rối mà nhiều sinh viên đi thuê trọ gặp phải vẫn đang diễn ra thường xuyên. Đây cũng không phải là lần đầu việc “vạch trần” chủ trọ được “bày ra trước thiên hạ” thông qua các trang mạng xã hội. Nhiều sinh viên khi đi thuê trọ thường không ký hợp đồng với chủ nhà, mọi thứ liên quan đều chỉ thỏa thuận, giao kèo bằng miệng. Do đó đến lúc muốn chuyển đi, mọi việc xoay quanh hợp đồng cùng những khoản đền bù kéo theo khiến nhiều bạn sinh viên “dở khóc dở cười”. Sinh viên khóc ròng vì nhiều kiểu chặt chém’ Sau khi chia sẻ trên Facebook, câu chuyện được hàng nghìn người chia sẻ. Rất nhiều bạn trẻ đã bày tỏ suy nghĩ về vấn đề này vì cho biết từng gặp trường hợp tương tự. Hoàng Văn Long 22 tuổi, Quảng Ninh tâm sự bạn cũng gặp phải tình trạng bị “chặt chém” tương tự. 9X cho rằng chủ nhà trọ nhiều nơi “chặt chém” sinh viên. “Mình đến ở hôm 26 tháng trước thì trả tiền 4 ngày cuối tháng cộng tháng mới, đến mùng 10 thì cũng tính tiền cả tháng. Điện nước chủ nhà chia ra hay tính thế nào thì cũng lãi. Thậm chí, nhiều chủ nhà vừa không phải trả mà lại còn lấy thêm”, Long kể. Có lần, 9X còn bị chủ nhà “lật lọng” mất tiền thuê trọ “Mỗi tháng mình vẫn đến nhà nộp cho bà chủ ghi vào sổ. Đến hẹn nộp tiền nhà, bà chủ ra nước ngoài một tháng, mình nộp tiền cho ông chủ, chỉ ghi vào tờ giấy mang về. Đến tháng sau, qua 2 lần nộp tiền rồi, bà chủ bảo mình tháng trước chưa đóng tiền”. Do quá chủ quan nên giấy tờ nộp tiền Long không còn giữ. Bạn đành thở dài khi mất oan tiền thuê trọ. Bạn Lê Hoàng Phương, sinh viên Cao đẳng Thương mại và Du lịch Việt, đang thuê trọ ở phố Mai Dịch quận Cầu Giấy, Hà Nội cho biết “Chủ nhà trọ nơi mình thuê tính giá điện là đồng/kWh và đồng tiền mạng/người/tháng. Giá tiền thu quá cao mà mạng thì vẫn chậm”. Phương còn gặp trường hợp oái oăm hơn khi chủ nhà bắt đền phải thông cống. Cô phải nộp một triệu đồng với lý do làm tắc cống. Đến khi nữ sinh tự gọi thợ hỏi, giá chỉ có đồng. Song do không còn cách nào khác, Phương vẫn phải “ngậm bồ hòn” mà tiếp tục thuê trọ. “Mình và bạn ở trọ chung, đặt cọc trước. Khi chuyển trọ, chúng mình đến lấy lại, bác chủ kê khai thiệt hại, trừ các khoản hết tiền đặt cọc, còn bắt nộp thêm đồng”, Lê Văn Tuyên, sinh viên năm cuối ĐH Kiến trúc Hà Nội kể. Quỳnh Mai SV năm 3, Đại học Ngoại Thương Hà Nội thuê trọ cùng bạn thân ở phố Chùa Láng cho biết, ngày mới thuê phòng giữa 2 bạn và chủ nhà có ký với nhau 1 bản hợp đồng quy định khá chi tiết các điều khoản liên quan. Được hơn 2 năm, Mai cùng bạn muốn chuyển nhà đã gặp phải chuyện mà chẳng bao giờ “muốn nhớ lại”. “Chúng mình có báo chuyển đi trước 1 tháng nhưng khi xuống nói chuyện thì cô chủ không hợp tác lắm. Cô bắt tụi mình phải tìm được người thuê thay thế, nhưng sau cô tự tìm được rồi thì ép chúng mình phải chuyển đi mau. Cô cũng bảo là dù báo trước nhưng sẽ không được hoàn lại đủ tiền đặt cọc như trong hợp đồng, ngoài ra còn phát sinh khoản đền bù rất vô lý nữa”. Trong câu chuyện với Mỹ Linh sinh viên năm nhất, ĐH Thương Mại, nữ sinh cho biết dù mới ra Hà Nội sinh sống gần 1 năm nay nhưng đã cùng bạn thân chuyển nhà đã 2 lần. Mỗi lần chuyển đến phòng mới đều ký hợp đồng cẩn thận với chủ nhà nhưng cũng không tránh được tình trạng “chặt chém” vô tội vạ. “Trước khi thuê phòng chúng mình có 1 bản kê khai tài sản, trong đó có 1 chiếc máy hút bụi ghi giá hơn 10 triệu nhưng trong quá trình sinh sống, hai đứa mình chưa hề đụng đến. Ngày thanh lý hợp đồng, cô chủ nhà yêu cầu chúng mình đền bù khoản tiền 10 triệu đó vì máy hút bụi kiểm tra có dấu hiệu hỏng hóc. Thực sự làm sao biết được nó có hỏng trước khi 2 đứa mình chuyển đến hay không?”. Ở trọ và bắt đầu cuộc sống tự lập chưa bao giờ là dễ dàng đối với bất kỳ bạn sinh viên nào, ngay cả với những người đã đi làm. Và còn đó nào là chuyện giá dịch vụ cao “ngất trời” mà thực sự chất lượng lại cực tỷ lệ nghịch, những khoản tiền phạt vô lý “từ trên trời rơi xuống”,… Sự thật là dù có hợp đồng hay không, nhiều bạn trẻ vẫn rơi vào những tình cảnh “éo le” như thế. Bình thường thì không sao nhưng hễ các bạn muốn chuyển nhà thì đều phải đối mặt với những khoản đền bù “trời ơi đất hỡi”. Đọc kỹ bản hợp đồng cho thuê trước khi đặt bút ký! Ở trọ và bắt đầu cuộc sống tự lập chưa bao giờ là dễ dàng đối với bất kỳ bạn sinh viên nào, ngay cả với những người đã đi làm. Vì vậy trước khi ở trọ các bạn nên tìm hiểu kỹ địa điểm rồi mới thuê. Đừng thuê nhà quá vội vàng mà hãy dành khoảng thời gian quan sát kỹ về nơi ở và nấu ăn, phơi quần áo, để xe cộ trong khu nhà bạn muốn thuê, vấn đề an ninh cũng rất quan trọng. Nhiều sinh viên khẳng định rằng hợp đồng là vô cùng cần thiết, trên đó cần kê khai chi tiết mọi điều khoản và được sự thỏa thuận giữa 2 bên. Để có thể, trong những trường hợp xấu nhất đó sẽ là “lá bài” bảo vệ sinh viên trước những khoản “chặt chém” phụ thêm của chủ nhà. Nếu không may rơi vào hoàn cảnh “trớ trêu” như các bạn sinh viên trên, xin đừng im lặng! Hãy thông báo ngay với gia đình, bố mẹ hay người thân để tìm cách giải quyết thỏa đáng với phía chủ trọ. Việc phải đối phó với hàng loạt những chiêu trò của chủ trọ tuy không vui vẻ gì cho cam nhưng cũng là những bài học đầu đời, là những kinh nghiệm xương máu cho các bạn sinh viên khi bắt đầu cuộc sống tự lập. TinhHoa tổng hợp
Hải uể oải chống tay ngồi dậy sau trận nhậu bí tỉ tối qua. Vục mặt dưới vòi nước mát lạnh, Hải dần nhớ lại những gì đã xảy ra. Chuyện là anh mới được chuyển công tác về nội đô, với những công việc đầy hứng thú và rõ ràng cơ hội thăng tiến sẽ dễ dàng hơn. Để tiện đi làm, Hải thuê được một căn chung cư cũ do tình cờ thấy tin cho thuê trên mạng. Căn chung cư ngoài gần chỗ làm ra thì Hải còn rất hài lòng với giá cho thuê, rất rẻ cho một căn hộ tạm gọi là đầy đủ tiện nghi như thế này. Sau khi dọn dẹp qua và mua thêm đồ dùng sinh hoạt, anh rủ vài người bạn đến nhà mới ăn uống vì những điều thuận lợi bước đầu. Dòng nước mát khiến Hải tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn đồng hồ mới 3h sáng, đương nhiên là ngủ tiếp, vì chả thể làm gì khác vào lúc này. Nằm trên giường mà Hải cứ trằn trọc mãi dù hai mắt cũng đã mỏi dần trở lại. Có một điều anh không ưng ở căn nhà này, nói đúng hơn là trong phòng ngủ, một cái cửa sổ đã bị bịt mất. Chủ nhà cũng chỉ lấp gạch vữa qua loa chứ cũng không hề sơn bả lại, hơn nữa màu gạch còn khá mới, chứng tỏ là nó mới bị bịt gần đây. Hải có thắc mắc khi anh đến xem nhà thì nhận được câu trả lời khá ậm ừ, nội dung đại khái là sợ gió bão. Cũng may là trong phòng ngủ còn một cửa sổ nữa sát bàn làm việc, vì Hải rất ngại không gian bí bách. Cuối cùng thì Hải cũng trở lại giấc ngủ, một giấc ngủ khá sảng khoái, không mộng mị, êm ái như những cơn gió nhẹ nhàng, dễ chịu trước những trận bão lớn. Quay lại với cuộc sống hối hả, đầy bộn bề lo toan. Ở nơi đô thành sầm uất này, người ta đeo mặt nạ sống với nhau. Trước mặt là anh em, là cười nói, nhưng sau lưng là những nhát dao chí mạng. Công việc và các mối quan hệ cứ cuốn lấy Hải, khiến căn nhà thuê chỉ là nơi nằm ngủ mỗi đêm. Anh cũng dần quen với nhịp sống ở đây, mà quên đi ô cửa sổ bị bịt kín. Nhưng đêm nay thật lạ, Hải đi nằm từ sớm do người đã mỏi nhừ, nhưng đáng lẽ đi vào giấc ngủ, anh lại cảm thấy tỉnh táo. Một cảm giác thật khó chịu, bí bách và ngột ngạt, và rõ ràng trời đang trong những tháng hè cuối cùng, Hải vẫn thấy những cơn lạnh ập đến, lan từ đôi chân, chạy dọc sống lưng rồi toả hết khắp cơ thể. “Sao lại bị cảm lạnh giữa trời mùa hè thế này nhỉ”- Hải mơ hồ nghĩ, “mình có mở cửa sổ nhưng sao không khí ngột ngạt quá”. Anh toan ngồi dậy nhưng dường như chân tay Hải đang kẹt giữa ranh giới của thực và mơ, không nghe theo ý muốn. Bất giác, Hải quay về phía cửa sổ. Vẫn khung cửa mà anh ngồi làm việc hằng ngày, vẫn là màu vàng vọt đến thê lương từ ánh đèn đường đêm, nhưng hôm nay dường như có một màn sương mỏng, mờ mờ che phủ. Màn sương mơ hồ như chính giác lúc này của Hải, cho anh một dự cảm chẳng lành, một cái gì đó không thuộc thế giới này, không nên xuất hiện ở đây. Đột nhiên ở chính giữa màn sương đó, một khoảng đen xuất hiện. Nó như một cái bóng, to dần, to dần rồi hiện ra như một hình người. Rồi “ cái bóng nhẹ nhàng cử động, nó ngồi xuống ghế, dao động nhẹ như đang tìm kiếm cái gì đó mà không quan tâm chỉ cách đó vài bước chân, có người đang chết điếng với cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt, cộng thêm những ảo cảnh đang diễn ra trước mặt. Mơ, chính xác là mơ- Hải tự trấn an mình, rồi anh gắng hết sức cựa quậy chân tay với mong muốn rằng mình sẽ tỉnh dậy khỏi cơn mơ, khỏi những cảm giác khó chịu này. Cuối cùng thì Hải cũng tỉnh, thấy mồ hôi vã ra như tắm, tim đập liên hồi, miệng thì cố ngáp những luồng không khí tươi mới vì cảm giác bí bách vừa rồi vẫn còn nghèn nghẹn đâu đó trong cổ họng. Ngày hôm sau, những nỗi lo âu hết sức mơ hồ đó cứ quấn lấy Hải. Trở về phòng ngủ sau một ngày dài mệt mỏi, anh chợt cảm thấy hơi sợ. Con người vốn dĩ đâu có sợ bóng tối, mà sợ những điều vô định trong bóng tối mà thôi. Hải cũng vậy, những cảm giác mộng mị đầy bí ẩn, những hình ảnh không thể giải thích đang xảy ra trong chính căn phòng này khiến anh sởn gai ốc. Nhưng là một người tin vào khoa học tuyệt đối, Hải gượng cười, thầm chê mình nhát gan, vì chỉ có một từ để giải thích cho hiện tượng đêm vừa rồi” mơ, với lại ma cỏ gì không thèm doạ người mà lại ngồi vào bàn như làm việc, ma tri thức à.” Đúng với những gì Hải nghĩ, từ đêm đó đến nay anh ngủ rất ngon , nỗi lo lắng mơ hồ hôm đó cũng dần phai mờ đi trong cuộc sống vốn dĩ đã nhiều điều cần quan tâm của anh. Hôm đó là chủ nhật, vừa xong một dự án lớn nên Hải được cấp trên thưởng thêm cho nghỉ ngày thứ 2. Nhàn rỗi lại thêm thấy phòng ngủ kiêm phòng làm việc khá bừa bộn, anh dự định dành ra một ngày để dọn dẹp lại căn phòng này, thay vì ngủ nướng hay lại lao ra ngoài đường với những thú vui vô bổ, vì suy cho cùng chăm chút nhà cửa cũng là một cách để thư giãn, cũng là thói quen nên có của một người đàn ông trưởng thành. Căn phòng nhỏ dần trở lên gọn gàng và sáng sủa, chỉ còn chỗ bàn làm việc là hoàn tất công cuộc dọn phòng. Hải khó khăn dọn dẹp đống tài liệu trên bàn, phân loại chúng xem cái nào giữ lại, cái nào bỏ đi, tưởng chừng nhanh nhưng thực ra mất rất nhiều thời gian. Cho đến gần cuối của xấp tài liệu, Hải chợt thấy một mảnh giấy nho nhỏ, có màu khác so với loại giấy in tài liệu anh vẫn thường dùng. Mảnh giấy như cố tình thu hút sự chú ý của Hải, và như lẽ thường tình, anh cầm lên đọc” nơi này không thể ở được, hãy đi trước khi quá muộn”. Hải ngờ ngợ, ban đầu anh cho rằng đây là trò đùa của ai đó trong khu này, viết giấy để trêu trọc mọi người sau đó thả bay mà vô tình rơi vào cửa sổ phòng anh. Nhưng mảnh giấy này ở cuối xấp tài liệu, lại nằm khá ngay ngắn dưới những lớp giấy tờ, nên Hải thiên về việc trong khi in tài liệu, mảnh giấy này bị kẹp rít giữa những trang in mà anh không để ý, hơn nữa ở nơi in ấn, chả ai quan tâm đến một mảnh giấy viết gì, mà kể cả nội dung mảnh giấy là thật thì cũng chả phải nói đến nơi này, không chỉ vì những lí do kể trên, mà còn là thực tế, Hải thấy khu này vẫn nhiều người thuê ở, và theo chủ nhà thì chính phòng anh, trước đó cũng có khá nhiều người từng thuê. Không nghĩ ngợi nhiều, Hải vo mảnh giấy lại và ném vào thùng đặt những tài liệu bỏ đi mà không thể ngờ được câu chuyện khiến anh cả đời không bao giờ quên được thực sự mới chỉ bắt đầu. Lại là mơ, lại là một giấc mơ kì lạ, một giấc mơ đầy sợ hãi. Hải cảm tưởng như trước mắt mình là một đoạn phim đầy chân thực, với màu sắc u ám đang bao trùm lên toàn cảnh vật. Hải vẫn đứng trong căn phòng đó, nhưng cách bài trí và đồ đạc khá xa lạ, và hơn nữa là ô cửa sổ ngay giường ngủ không bị bịt kín. Hải giật mình khi thấy một người con gái đang ngồi quay lưng lại với anh, mái tóc rũ rượi, vai run lên bần bật cùng tiếng khóc nức nở. Rồi nhanh như cắt, cô gái tiến đến cửa sổ, quay lại nhìn Hải với một đôi mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm, rồi nhảy xuống mà không lấy một giây suy nghĩ. Ánh mắt của cô gái làm anh lạnh cả sống lưng, nó chứa đầy thù hận, cảm giác như cơn thịnh nộ có thể phát tiết ra bất cứ lúc nào. Dường như bị ánh mắt đó thôi miên, anh thấy chân mình tự bước ra phía cửa sổ, chống tay nhìn xuống dưới. Cô gái đó rơi từ tầng 4 xuống, vùng đầu đỏ thẫm một vũng máu, mắt nhắm nghiền. Nhưng chỉ một tích tắc, Hải bỗng thấy đôi mắt cô gái mở trừng ra, miệng thì nhoẻn cười một cách đầy ghê rợn. Như bị hối thúc, như bị một sức mạnh quái dị nào đó bức ép, Hải đưa chân lên cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống. Lúc này chút ý chí còn sót lại của Hải mới nhận thức được nguy hiểm, anh cố sức lùi lại rồi vùng vẫy. Cơn sợ hãi đã bao trùm tâm trí Hải, khiến điều duy nhất anh có thể làm được là kêu gào và giãy giụa. Rồi lại cái cảm giác bí bách mơ hồ đó, Hải thấy mình như đang đi vào một hang động ẩm thấp, càng lúc càng thiếu dưỡng khí để hô hấp. Hải cố sức chạy hòng thoát ra khỏi cơn mê man này. Dần đà anh đuối sức, thở cũng không được, anh đành bất lực buông xuôi, mặc cho bản thân mình như rơi trong một không gian tối đen vô định. Ngay lúc hi vọng đang cạn kiệt, chợt có một tia sáng nhỏ nhoi chiếu xuống, theo đúng nghĩa đen, chiếu tới đâu, cơ thể Hải nhẹ tênh tới đó, không còn cảm giác nặng nề bất lực. Rồi khi tia sáng đó chói loá cũng là lúc Hải choàng tỉnh, anh thở hổn hển, thấy người ướt sũng mồ hôi, nắng chiếu vào mặt. Và một điều kì lạ nữa, anh đang ngồi ở bàn làm việc, trong tay đang cầm mảnh giấy nhàu nát“ nơi này không thể ở được…” Lật mặt sau của mảnh giấy kì lạ, Hải thấy một dãy số như số điện thoại. Sau một hồi đắn đo, Hải cũng cầm máy lên và gọi theo số đó, biết đâu đó lại là chìa khoá cho cái tâm trạng rối ren của anh lúc này. Hải không biết được thứ mình đang phải đối mặt là gì, và liệu nếu lại rơi vào cơn mê kia nữa, anh có thể tỉnh dậy được nữa không. Sau vài tiếng tút tút thì bên kia cũng có người nghe máy. Hải cứng họng, không biết nói gì, bắt đầu từ đâu, vì ai đời lại đi gọi theo số điện thoại lạ, vì một câu chuyện lạ không kém bao giờ. Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông trung niên, sau vài tiếng alo không phản hồi, toan tắt máy thì chợt nhớ ra điều gì đó” có phải cậu ở khu nhà A trên đường B không, phòng xx”. Hải bàng hoàng nhưng vẫn bảo vâng, không quên hỏi rằng vì sao người đàn ông kia lại biết. “ Tôi biết vấn đề cậu đang gặp phải, tôi không chắc có giúp được cậu hay không, nhưng cậu nên đến gặp tôi ở số nhà yy phố zz, ít ra có một số thông tin hữu ích cho cậu.” Hải thực sự sợ hãi, không chỉ vì giấc mơ đáng sợ đêm qua, mà còn là một người đàn ông lạ mặt nào đó biết rõ địa chỉ của anh, lại còn gửi số điện thoại qua một mảnh giấy chứa thông điệp kì lạ không kém. Hay là làm theo lời cảnh báo, dọn quách khỏi đây cho rồi, nhưng giờ biết đi đâu, sang nhà bạn bè đồng nghiệp còn gia đình họ, không tiện, mà giờ có đi tìm nhà mới thì cũng chẳng kịp, gã chủ nhà hình như cũng đi vắng từ hôm qua. Lưỡng lự một hồi lâu, Hải quyết định đến tìm người đàn ông lạ mặt kia. Để cho chắc chắn, anh gọi lại cho người đàn ông, hỏi rõ tên tuổi, hẹn gặp ở quán nước ngay gần nhà ông ta. Hải cũng hơi bất ngờ vì người đàn ông đồng ý ngay, như vậy là ông ta chưa chắc có ý xấu với anh. Yên vị tại một quán cafe trên đường zz, lòng Hải vẫn nóng như lửa đốt, khiến anh hơi mất bình tĩnh mà dụi tắt điếu thuốc vừa châm xong. Mọi thứ đến thật bất ngờ, và cũng thật đáng sợ, vì chúng không thể giài thích theo những luận điểm thông thường. Hải cũng sợ hãi vì không biết điều gì sắp xảy đến với mình, và chắc chắn căn phòng anh đang ở không ổn, cần làm gì đó trước khi mọi chuyện quá muộn. 5 phút sau thì người đàn ông lạ mặt tới, trái với suy nghĩ của Hải, ông ta là một người đàn ông trung niên khá thấp bé, điềm đạm, với một khuôn mặt và anhs mắt hiền lành nhưng ẩn chứa đâu đó một nỗi buồn sâu thẳm. Sau vài câu xã giao, chú Minh- tên người đàn ông lạ mặt đó lên tiếng – Thằng Chiến- Con trai tôi là người thuê cũ của căn hộ cậu đang ở. Căn phòng đó có rất nhiều chuyện dị thường, cho nên cậu hãy chuyển đi càng sớm càng tốt. Ngập ngừng một chút, người đàn ông nói tiếp – Nó bảo rằng nó đã cảnh báo cậu, nhưng cậu không để ý nên nó nhờ tôi giúp. Hải nghe xong trong lòng vẫn đầy nghi hoặc – Vậy sao con trai chú không đến gặp trực tiếp cháu ạ. Chú Minh quay ra nhìn con đường tấp nập, hai bàn tay thu lại, xoa vào nhau, khẽ trả lời – Nó mất được hơn một năm nay rồi. Nó mất do nhảy từ cửa sổ chính căn phòng đó xuống. Thỉnh thoảng nó vẫn về báo mộng cho tôi. Hải lạnh người, ngồi thõng xuống ghế. Mặt anh tê rần đi, không tin vào những gì mình đang nghe. Giữa thế kỉ 21, con người có thể khoan hàng km xuống lòng đất, có thể bay lên cả không gian, mà ở đây còn có câu chuyện kì lạ như vậy sao. Nhưng những gì xảy ra làm anh không thể không tin. Định thần một lúc, Hải cảm ơn người đàn ông rồi ra về. Anh quyết định chuyển ra ngay lập tức, tránh chuyện chẳng lành. Nhưng trời lại không chiều lòng người, lúc Hải dọn xong đồ thì mưa tầm tã, đến ô tô còn khó đi lại chứ chưa nói đến xe máy. Tiến thoái lưỡng nan, anh đành trái chiếu ở phòng khách ngủ, khoá luôn căn phòng đáng sợ kia lại, miệng lầm rầm cầu nguyện mong cho mọi chuyện suôn sẻ. Hải pha một cốc cà phê thật đặc, định bụng sẽ thức thông đêm nay, tiện thể nghiên cứu dự án sắp tới. Là một người hết mình vì công việc, đây cũng không phải đêm đầu tiên anh thức trắng. Hơn nữa, một suy nghĩ mơ hồ rằng, chuyện kì quái anh đang gặp chỉ xuất hiện trong lúc ngủ, nên cố thức chắc là không sao. Yên trí ngồi trên sofa, Hải bắt đầu làm việc trong ánh đèn leo lắt mà không biết rằng, đêm nay sẽ là đêm khó quên nhất trong cuộc đời anh. Hải chợt choàng mở mắt, anh không rõ là mình đã ngủ quên từ bao giờ, rõ ràng bình thường cà phê đối với anh rất hiệu nghiệm. Chợt có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Hải, anh bàng hoàng phát hiện ra mình đang nằm trên giường, trong căn phòng mà chính tự tay anh đã khoá trái, thay vì ở ghế sofa ngoài phòng khách. Hải run bắn mình, liệu cái thế lực ma quái kia có lại xuất hiện nữa hay không, và nếu có xảy ra, anh biết chống đỡ sao trong khi chỉ có một mình, hơn nữa anh là người bình thường, đối phó sao với những ảo cảnh kì dị như thế. “Không nói nhiều, trước hết cứ thoát ra khỏi đây đã”- Hải mau chóng bước xuống giường, hướng ra phía cửa. Nhưng kì lạ thay, cửa phòng bị khoá ngoài, bên trong hoàn toàn không khoá. Hải thực sự sợ hãi, anh chỉ còn thiếu nước kêu lên cho người đến cứu, những sự việc không thể giải thích cứ dồn dập, khiến anh mất hết kiên định và bình tĩnh. Hải ngồi sụp xuống, tự nhéo tay mình, mong đây chỉ là mơ, và sẽ có thể thoát ra khỏi thực tại. Và điều đáng sợ nhất cũng đã xảy ra khi Hải ko phải là người duy nhất trong căn phòng quỷ quái này. Anh nhận ra điều đó, toàn thân Hải như mềm oặt, hai chân như tan chảy, con ngươi như muốn lồi ra ngoài. Trước mặt anh là một hình bóng quái dị, một người con gái vận đồ trắng, mờ mờ ảo ảo, đầu tóc rối bời, trên trán còn bết những máu, nhưng đặc biệt là đôi mắt đỏ au như phát sáng trong bóng tối. Một đôi mắt chất chứa đầy thù hận, căm phẫn, và có lẽ chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó thôi cũng đủ khơi ra những gì đen tối nhất mà mỗi con người chúng ta đang cất giấu. Hải lúc này như một con nai con bị đàn sư tử đói dồn đến chân tường, sợ hãi, bàng hoàng và bất lực. Nó tiến dần đến anh, đưa đôi bàn tay xương xẩu lên cổ anh. Hải cảm thấy cổ họng bị bóp nghẹt, tiếng thở ngắt quãng, và cái chết đang đến rất từ từ. Tất cả như một cuốn phim tua ngược, và Hải dần hiểu khởi nguồn của mọi chuyện. – Khổ thân chưa, còn trẻ thế mà nghĩ quẩn, hình như nó trọ trên tầng 5 khu nhà ông Hoàng thì phải. – Ừ, nghe nói là cô này sống thử với người yêu, mới có thai xong thằng kia ôm tiền tiết kiệm chuồn mất, đúng là nghiệt ngã mà. Đám đông bàn tán sôi nổi trong khi lực lượng chức năng tiến hành thu dọn thi thể của cô gái trẻ. Một người đàn ông gan dạ kịp đưa tay vuốt đôi mắt còn đang mở trừng trừng, hằn lên những tia máu căm hận của cô. Chính quyền xác định đây là một vụ tự tử, cũng không quên yêu cầu ông Hoàng – chủ khu trọ lắp song cửa cho căn hộ xảy ra vụ việc. Cái chết đầy tức tưởi của cô gái khép lại không lâu sau đó, nhưng không ai biết rằng, đôi mắt đã nhắm lại của cô lại một lần nữa mở trừng. – Tỉnh, tỉnh dậy đi cậu Hải, mọi chuyện qua rồi. Hải mở mắt ra một cách đầy khó nhọc, chân tay mềm oặt, đầu thì nặng trĩu. Đang đỡ anh là ông Hoàng chủ nhà, bên cạnh là một nhà sư già đức độ. Vậy là mình chưa chết – Hải mừng rỡ nhận ra mình vẫn đang nằm trên sofa phòng khách. Chờ Hải ngồi hẳn dậy, ông Hoàng mới từ từ giải thích – Căn phòng này trước kia tôi có cho một cặp đôi thuê… – Sau đó cô gái bị lừa cả tình lần tiền nên tự vẫn- Hải ngắt lời- hồn ma cô ta ám lại căn phòng này và giết chết bất cứ người đàn ông nào thuê ở đây. Ông biết điều đó mà, tại sao ông vẫn nhẫn tâm để cho người khác đến thuê- Hải tức giận. Ông Hoàng chủ nhà buồn rầu, khẽ đáp – Vì cô ta đe doạ đến gia đình tôi. Cô ta bắt tôi chỉ được cho nam thuê căn hộ này, hơn nữa thu nhập chính của tôi cũng đến từ tiền cho thuê nhà. Lặng đi một lúc, ông Hoàng nói tiếp – Trước cậu, có một thanh niên tên Chiến cũng ở đây, rồi chỉ sau vài tháng, cậu ấy cũng tự tử bằng cách nhảy xuống. Điều đáng sợ là những song sắt bị bẻ cong đủ cho người chui qua, mà sức người bình thường không thể làm điều đó được. Hải chợt hiểu đó là lí do mà cửa sổ chỗ giường ngủ đã được bít kín lại. Ông Hoàng giải thích tiếp – Lúc đó chẳng ai hiểu vì sao một chàng trai tốt bụng, vui tính và tràn đầy năng lượng như Chiến lại tự tử, chỉ có tôi mới biết nguyên do, và tôi cũng biết cô ta đã quá mạnh. Vì an toàn của gia đình, tôi mới để cậu thuê lại căn hộ này. May sao có người mách nước đến thầy Tâm có tài trừ ma diệt quỷ nên tôi tức tốc đi mời, may sao kịp cứu cậu. Lúc tôi và thầy Tâm phá cửa ra thì cậu đang nằm thoi thóp trên ghế sofa rồi. Đến giờ Hải mới biết chính oan hồn của Chiến đã gửi lại mảnh giấy cảnh báo anh. Đến lúc này thầy Tâm mới lên tiếng – Phật pháp từ bi, may sao nữ thí chủ kia nghe lời kinh mà kịp sám hối nên cậu Hải đây mới thoát khỏi hoạ sát thân. Dù là người hay ma thì vẫn phải lấy việc cảm hoá làm gốc chứ không phải là ra tay tận diệt. Từ nay cậu Hải và ông chủ đây nên tu tâm tích đức, làm nhiều việc thiện để những người đã khuất mau chóng được siêu sinh. 5 năm sau. Hải đã có gia đình, anh cũng chuyển công tác từ nội đô về vùng ngoại ô, tránh khỏi những xô bồ nơi phố thị. Từ đợt biến cố ấy, năm nào vào ngày giỗ của Chiến, anh cũng tới nhà ông Minh, cùng ông làm lễ rồi ra tận mộ Chiến thắp hương. Mùi hương phảng phất khiến Hải đỏ mắt, bồi hồi mường tượng lại câu chuyện đáng quên ngày nào.
Em ra trường cũng gần 3 năm rồi. Nhưng ký ức hay kỷ niệm vì ở 1 góc độ nào đó, em vẫn thấy có cái hay về phòng trọ cũ, với hơn 3 năm gắn bó, vẫn khá rõ ràng. À em học BKĐN nhé. Sau khi đọc xong bác nào lục ra info có thể tận mục sở thị, chỉ lưu ý là không báng bổ, em kể ra đây cũng là chia sẻ 1 câu chuyện trong cuộc sống với các bác, 1 phần nào đó là quan niệm và lời khuyên về những thứ vô hình mình không biết. Hay còn gọi là tâm linh. Em thì viết một mạch thôi. Vì là chuyện cũ rồi. Em không són hay câu view làm gì. Chia sẻ thôi mà. Nên em viết lại theo trí nhớ và cảm xúc, mà cảm xúc về việc này thì có lẽ mãi vẫn còn nguyên. Tình hình là hồi mới ra học e vào ở ktx trường. Ở được hết năm 1 thì dọn ra ngoài để gọi là “cho biết”^^. Lang thang ở và chuyển trọ 2 lần trong năm 2. Cuối năm 2 thì em tìm gặp một phòng trọ và thuê ở. Mọi chuyện e kể là trong nhà trọ này. Nhà trọ là một ngôi nhà nguyên căn khá lớn. Với 2 phòng ngủ, 1 bếp, 1 nhà vệ sinh, 1 gác lửng và 1 phòng trên gác. Mà mỗi tháng chỉ có 600k tiền phòng sau này nâng lên 1tr. Được cái gần sát trường và là khu vực an ninh cao nhất vùng. Xung quanh lại toàn cán bộ hưu với công viên chức. Nói chung nếu tìm chỗ để học hành thì quả là gặp thiên đường. E và vài chiến hữu cùng quê quyết định thuê lớp sv trước ở vừa ra trường là đồng hương nên giới thiệu lại. 6 thằng chia ra ở. Rộng rãi thoải mái cực kỳ. Bị cái kiểu nhà luồng hơi ngột ngạt, tuy mái nhà cao rất thoáng nhưng cảm giác vẫn hơi ngột và âm u. Lúc thuê phòng cô chủ nhà dặn dò đủ thứlúc đó e nghĩ chủ trọ nào chả thế. Nào ko đc dẫn con gái vào phòng. Nhớ thắp hương mỗi tối… Và vài thứ liên quan đến kiểu như nội quy trật tự nữa. Cũng ko quan tâm lắm, dạ ừ cho qua chuyện. Ở tháng đầu vô tư không để ý gì, nhưng về sau có nhiều thứ e thắc mắc trong 6 đứa ở, có e và 1 thằng nữa là lớn, còn bọn kia nhỏ hơn, bọn nhỏ thì vô tư ăn học không để ý gì, và 4 chú đó ở chung 1 phòng, mình em 1 phòng bên cạnh, còn thằng còn lại 1 mình ở 1 phòng trên gác sau cái gác lửng gác lửng có bàn thờ quan âm nhìn xuống cửa ra vào. Ban đầu cứ rằm với mùng 1 là cô chủ mang trái cây tới cúng, bọn e đơm cúng nhang khói rồi hôm sau ăn, cũng không ai để ý gì, nhưng về sau e thấy lạ là cô mua nhiều trái cây thế, nhà 3 bàn thờ, cô mua 3 đĩa trái cây to. Hơi lạ thôi nhưng kệ, vì ăn sướng mà. Sau ở lâu rồi thì biết nhà cô chủ, lại thêm thắc mắc là sao chỗ này tốt thế này gia đình cô không ở, lại đi mua đất xây nhà ở đường bên cạnh cách khoảng 200m. Rồi lại đem nhà này cho sv thuê giá rẻ…E bắt đầu có suy nghĩ vì em cũng từng nghe qua nhiều trường hợp đại loại như kiểu này rồi. Mô tả thêm để các bác dễ hình dung nhà trọ e nó thế này nhà luồng, phòng khách đầu tiên, bên phải có cầu thang đi lên gác lửng, bên trái là hành lang nằm trong nhà dẫn xuống bếp và nhà vs, trên đường xuống bếp có rẽ vào 2 phòng, phòng đầu gần phòng khách là e ở. Phòng sau gần bếp là bọn nhỏ ở. Trên gác lửng lúc nãy e có nói là có bàn thờ quan âm. Phía sau còn 1 phòng thằng bạn e ở. khoảng 2 tháng đầu phòng e ở với 1 ông anh nữa, ổng trước ở nhà này, ra trường nhưng nợ môn hay có việc gì mà ở lại thêm 2 tháng rồi mới dọn đồ về. Văn vẻ hơi dở tí. Các bác đọc thông cảm. Từ ngày e bắt đầu chú ý thì có vài hiện tượng lạ thật. Ban đêm ngủ thì đúng là đủ loại tiếng động. Bọn e tự nấu ăn nên cũng hơi mất vs sinh viên mà. Mà đêm về là thiên đường cho chuột. Lắc cắc leng keng sột soạt cả đêm. Không quan tâm thì kệ bà nó ngủ thôi. Nhưng e để ý thì lạ lắm. Đêm nào khoảng thời gian nằm chờ giấc ngủ kéo về, là e lại chú ý mấy tiếng động kia và phân tích, phân tích xem đó là tiếng gì. Tiếng sột soạt trên la phông, tiếng nước tí tách dưới nhà tắm, tiếng rột roạt chắc của chuột, tiếng lộc cộc gì chắc của nhà bên cạnh nhà bên cạnh sát vách, có cái gác cũng cho sv thuê, chủ nhà ở tầng dưới… Những tiếng giải thích được thì không nói, những thứ mơ hồ thì là cho là chuột đi. Nhưng có vài tiếng mà đến bây giờ em cũng chả biết là gì và ở đâu ra. Thứ nhất là tiếng nước tí tách, đêm yên ắng em nghe tiếng nước lớn như ai quên vặn vòi, lần đầu nghe e bật đèn dậy xuống định tắt nước, tưởng đứa nào quên, xuống thì vòi nước tí tách thật, nhưng chỉ nhỏ giọt, làm gì nghe to vậy được, mà bọn nó thì ngáy hết rồi. E quay lên ngủ, nhưng mà lúc đó không sợ gì cả, chỉ nghĩ mình nghe nhầm. Sau này ngẫm lại mới hơi rợn, chẳng hạn như bây giờ ^^. Và lạ là e lên phòng ngủ thì chỉ còn nghe tí tách chứ không to như lúc nãy nữa. Đó là lần đầu tiên. Sau này thì như cơm bữa. Nhưng e không đi tắt nữa. Mà kệ luôn. Và khi chú ý thì lúc nghe to như nước nhiều, lúc lại nghe tí tách. E viết mà đang nổi da gà. Tiếng động thứ 2 là tiếng “boong”, theo như tưởng tượng của e thì giống hệt tiếng các bác thả cái lon xúc gạo, loại uống sữa đặc có đường xong lấy vỏ lon để đong gạo nấu cơm đó. Nhưng kỳ quái là chỉ nghe 1 tiếng rồi im, cho là chuột chạy làm rơi cái lon thì rơi xuống sàn phải nghe nhiều tiếng “boong…boong…” chứ. Kiểu như mình thả cái lon xuống nền nhà ở độ cao thấp, rồi khi vừa nảy lên là chụp lại, không cho nó rơi xuống nữa vậy. Nghĩ đến đây em ớn. Ớn là ớn cái hình ảnh bàn tay chụp cái lon lại. Hic. Chắc các bác bảo em tự hù doạ mình. Cũng có thể. Nhưng sự tự chủ của mình đến đâu e biết. Mà cái quan trọng là thời gian dài ở đó, sau này là tổng kết tất cả lại gồm cả những mẩu chuyện em sẽ kể sau đây. Thì e tin là có điều gì đó nằm ngoài hiểu biết của mình. Lưu ý là trước khi học đh e không tin vào mấy chuyện này nhé. Dù hồi bé xíu e tận mắt thấy những điều ” bất thường” 2 lần tí e sẽ kể luôn. Nhưng 3 năm ở trong ngôi nhà đó thì e đã nghĩ khác. Không mê tín, không sợ hãi thực ra vẫn có sợ 1 chút^^, nhưng tin là có 1 điều gì đó mà khoa học chưa lý giải được. Nói tiếp về tiếng động vào ban đêm. Mấy tiếng kia có cái lý giải được, có cái không, nhưng thôi cứ kệ đi, nhưng em hãi nhất là tiếng gì các bác biết không!?! Tiếng bước chân. Kiểu như mang dép lào loại rẻ rẻ mà đi trong nền gạch hoa, mà cái nền lại chưa quét nên nghe loạt roạt. Tiếng rất nhỏ nhưng ban đêm nghe phát kinh. Ớn nữa là chỉ nghe trong đọan hành lang xuống bếp. Là sát vách phòng e với phòng 4 đứa nhỏ. Tiếng này e chỉ nghe lúc sau này thôi. Hình như lâu, chắc ở được cũng cả năm rồi. Em thì kê giường sát vách hành lang. Đầu giường áp vách. Nên nhiều khi tưởng như ai đang đi ngang trên đầu. Trong mấy tiếng động thì tiếng này sợ nhất. Nhưng mà trùm mền kín đầu nằm rồi cũng ngủ luôn lúc nào không biết. Chắc cũng nhờ vậy mà e ở được đến khi ra trường. Hơi sợ nhưng nghĩ mình không báng bổ, không làm gì sai thì không sao. Với mình ở đây hương khói cúng kiếng này nọ. Xem như thờ trong nhà rồi. Cũng có niềm tin. Với mỗi lần vậy em hay khấn trong miệng, cái này ông ngoại em bày, khi nào có dịp em kể về ông em sau, sơ bộ thì ông em là tri thức cao cấp hồi xưa có hoạt động cách mạng, không mê tín nhưng ông gặp quá nhiều nên ông tin, bề ngoài không nói là tin, nhưng trong lòng ông vẫn tin, ông nhìn thấy cả ban ngày 1 lần ông đi ăn giỗ, thấy có người nhảy múa trong bụi cây gần nhà. Chuyện của ông thì nhiều nhưng em sẽ kể vào lúc khác. Có thể là nói chuyện với các bác sau bài viết này. Nhưng cũng là nghe kể lại từ ông hoặc dì cậu thôi. Nên tính xác thực e chưa biết được. Trở lại với chuyện của e. Nói chung e cũng bắt đầu ớn ớn khi để ý mấy tiếng động vào ban đêm, nhưng nghĩ có thể do e tự suy diễn, chả có ai xác nhận, nên e vẫn cứ ăn, học, đá bóng, bình thường. Một hôm e dò hỏi thử ông anh cùng phòng ông anh khoá trước ơ lại thêm 2 tháng. Qua thái độ và cách trả lời e chắc cú là nhà này không bình thường. Và sau này trước khi dọn đồ về ảnh cũng có nói sơ sơ nhưng động viên là không sao. Ăn ở học hành bình thường đi. Giờ e sẽ kể vài mẩu chuyện trong căn nhà này. Tất cả là của e trực tiếp trong cuộc. Không thêm thắt gì cả. Còn chuyện nào e nghe kể thì e kể lại. Mấy chuyện kể lại thì e cũng ko xác thực được. Kể các bác nghe thôi. Do cũng lâu nên e không nhớ chính xác cái nào trước. Cái nào sau. Nhớ đâu e kể đó vậy. Đầu tiên em kể ngay chuyện e sợ nhất, ám ảnh nhất, và rõ ràng nhất. Nói chung là khi nhớ lại căn nhà này, nhiều việc nhưng em vẫn ớn nhất lần này. Thời gian này là năm cuối rồi. Lúc này 4 thằng em ở lúc đầu đã chuyển chỗ khác. 1 nhóm khác học khoá sau nữa tới ở, có cháu ruột cô chủ nhà nên ở chung luôn, không sợ lạ mất đồ này nọ gì… Bầy choai choai năm 1 này cứ cuối tuần là hò nhau kéo về quê. Còn e và thằng “lì lượm” trên gác sau này các bác sẽ biết vì sao gọi nó như vậy. Mọi lần 2 đứa ở không sợ. Mà đôi lúc e vẫn ở 1 mình nhưng không sao cả. Hôm đó thằng ôn kia đi ngủ lang đâu mất, cuối tuần mà, đám kia thì kéo về quê. E ở 1 mình. E thỉnh thoảng vẫn ở vậy. Nhưng sao tự nhiên hôm đó e rợn rợn trong người. Ăn cơm quán rồi về phòng. Buồn hiu không biết làm gì mà hơi ớn. Thôi đo cafe, đi với mấy đứa trong 4 đứa hồi đầu tiên ở chung đó. Chán chê rồi cũng phải mò về. Ớn nhưng mà ko lẽ đi ngủ nhờ vì sợ, cũng ko lẽ kêu sợ nói bọn nó qua ngủ chung, đàn anh mà. Thôi thì về ngủ. Mấy lần cũng ở 1 mình hoài có sao đâu. E về phòng mở máy tính đá fifa. Hồi đó là fifa2. Thực ra thì không dám ngủ có lý do làm e không dám ngủ, tí e kể, do chuyện đó xảy ra trước mà e lại kể chuyện này trước, tóm lại là trùm mền ngồi máy cày fifa. Định ngồi luôn tới sáng cho rồi. Các bác tưởng tượng phòng e là ở chính giữa nhà đó. Bên ngoài là phòng khách, bên cạnh là phòng mấy đứa nhỏ, ở trên là gác lửng. Cả căn nhà e tắt đèn hết. Bật đèn trong phòng e thôi. Tới tầm 2-3 h cũng bắt đầu mỏi mỏi. Nhưng cố gắng. Mọi khi coi đá banh có khi thức trắng. Ok. Thức. Đột nhiên gác nhà bên cạnh đóng đinh vào tường ầm ầm. Khuya mà bọn thưc quậy gì thế không biết. Bực mình nhưng cũng kệ vì bọn nó đóng tí cũng xong. Làm e cũng quên sợ luôn mất. Tập trung đá fifa. 1 lúc sau, chắc 3h gì đó e không biết. Vì sau khi bọn kia đóng đinh tường e đá fifa ko để ý đồng hồ. E lại nghe cưa Rột Rột… Từng hồi rõ ràng dõng dạc. Rột Roẹt nghe đẩy cưa đi kéo cưa về rõ lắm. Em điên rồi. Quên mất là giữa đêm. Tung mền quơ đùm chìa khoá xông ra phòng khách, định mở cửa qua chửi bọn kia. Lúc vừa định tra chìa khoá vào ổ khoá cửa phòng khách. Thì e thấy sao kỳ vậy nè. Tiếng cưa ở ngay trên gác lửng, phía trước bàn thờ quan âm hay đại loại là vùng đó. Và trên gác nhà mình chứ không phải hàng xóm. Vẫn Rột Roẹt tưởng như ngay sau ót. Em đứng hình mất mấy giây, tê cả người. Rồi em xoay người bước vào phòng theo bản năng thôi, vì lúc đó chỉ phòng em là có điện sáng. Em bước vô mà đầu cúi gằm xuống nền nhà không dám ngẩng đầu lên vì e cảm giác chắc chắn rằng chỉ cần em ngước nhìn lên gác lửng là sẽ thấy ngay điều gì đó không bình thường. Vô phòng e ngồi fifa tới sáng, tỉnh như ruồi chẳng buồn ngủ. Mà thật ra lúc đó e chơi fifa hay chỉ ngồi tráo trân nhìn màn hình e cũng ko biết nữa. Tiếng cưa e cũng ko biết hết lúc nào. Vì lúc e đứng hình ngoài cửa phòng khách là hình như tai e cũng ù lên rồi. Đó là lần e ngán nhất. Mấy lần kia 1 là có nhiều ng. Ko thì không gian vẫn thoáng, mình cảm thấy có lối thoát, đằng này e ở trong nhà 2 lớp khoá, e cũng định mở cửa ra ngoài nhưng thời gian mở 2 lớp khoá làm e nhụt chí. Thế là ngồi luôn từ đó tới sáng. Chuyện tiếp theo là chuyện vì sao trong chuyen hồi nãy e nói e không dám đi ngủ, có lý do cả. Đó là lần e ngủ bình thường ở phòng. Nhà đông đủ cả. Nửa đêm có cái gì làm e thức giấc. Nằm thiu thiu lại nữa. Em nổi bực mình lên rồi. Nghĩ là chuột bò. Bật điện khua khoắng cho nếu là chuột thì nó chạy đi. Khua đại đại vậy thôi. Rồi nằm ngủ tiếp, lại nữa, cứ có cái gì chạm vào tóc mà chưa chạm vào da đầu. E bắt đầu hơi sợ sợ. Nhưng vẫn cứng, nghĩ trong đầu” mẹ, có phải là gì gì đó thì rõ ràng coi đi”. Gần như ngay sau ý nghĩ đó thì có gì đó chạm vào cánh tay e 1 cái, không đến nỗi mạnh như vỗ, nhưng nó quá rõ ràng để em hiểu là không phải tự tưởng tượng ra. E cho cánh tay vào mền và lâm râm khấn mấy câu bình an của má và ông ngoại bày. Sau chuyện này e khuyên các bác là không nên báng bổ, cho dù là trong ý nghĩ. Chuyện này cũng làm e sợ mỗi khi phải ngủ nhà đó một mình. Tiếp nữa là chuyện hồi những ngày mới đến. Nói chung là cũng sau khi ông anh cùng phòng hé lộ những điều cơ bản. Lúc đó sớm thôi. Tầm 10 chắc! Bữa đó sao mà cả nhà đi ngủ sớm. E với ông anh tắt đèn nằm trong mùng 1 chặp. Cứ nghe tiếng dậm chân trên phòng trên phòng thằng “lì” ở ngay trên phòng mấy đứa nhỏ. Chính xác là trong phòng thăng lì bạn e luôn. Một lát sau e huých tay ông anh. Ý là ra hiệu anh nghe gì không. Ổng nói ” yên, a nghe rồi”. 1 lát sau nữa vẫn nghe, ông anh dậy bật điện bước lên gác lúc này thằng lì đang ngủ trong phòng nó. Lát sau ổng xuống nói không có gì đâu ngủ đi, thằng H đó H là tên thằng lì bạn e. Đến sáng hôm sau anh em cafe sáng thì mọi ng mới kể. Là ai cũng nghe. Và thằng H là nghe rõ nhất và gần nhất. Nó ngủ không có giường mà nằm luôn dưới nền gạch men. Nó nói nghe tiếng dậm bằng gót chân xuống nền ngay sát chỗ nó nằm, và dậm xung quanh nó luôn. Nhưng nó kệ, đang buồn ngủ em thua thằng này. Tới chuyện của thằng H. Nó nói muốn này nọ gì thì lên gác ngủ 1 mình cho biết, rồi nó cười, dạng thấy ngán. Nhà nó gần nghĩa địa. Từ nhỏ quen rồi nó không sợ nữa. Chơi say xỉn về trễ ngủ nghĩa địa hoài. Nó chỉ kể 2 chuyện cơ bản chư nó nói kể ra hết bây không ở thì ai ở với nó. Ec! 1 lần nó nhậu say về. Bò lên gác. Không muốn vô phòng, ngủ ngoài gác lửng cho mát. Ôm mền gối ra trải ngủ, ngay trước bàn thờ quan âm. Nửa đêm bị chuột rút 1 chân đau không chịu nổi. Tỉnh dậy làm gì cũng ko hết. Lết đi qua 1 bên bàn thờ thì hết. Nó kêu sao lạ. Lại ngủ tiếp, thì bị y như cũ, qua 1 bên thù lại hết. Nó thử đi thử lại mấy lần cuối cùng thua. Ôm mền gối vô phòng ngủ ngon lành tới sáng không sao hết. 1 lần nữa là đang ngủ chú bị giật mình tỉnh giấc, dòm ra cửa thấy 3 bóng người vì bên ngoài có bàn thờ quan âm thắp đèn nháy, ban đêm đèn nháy nó sáng lắm. 3 bóng người đứng ngay cửa ra vào dòn vào phòng nó. Nó nghĩ chắc mấy bộ đồ nó treo phía trong cánh cửa, cửa đóng nên bên trong nhìn ra thấy mấy bộ đồ đó mà, nên kệ. Đang buồn ngủ nên ngủ luôn. Sáng dậy dòm lại trên cửa nó đâu treo bộ đồ nào đâu, và cửa cũng dang mở. Đẩy thử cánh cửa thì nó bị rít dưới nền gạch men không tự chạy được. Vậy là hiểu rồi đó. Rồi còn chuyện chú em bạn mấy đứa nhỏ dưới ktx lên chơi ngủ lại. Sáng sớm hôm sau thấy chú đi thắp nhang mấy bàn thờ. Hỏi thì chú nói không có gì. Bữa sau cafe chú mới kể là bữa đó ai cũng ngủ hết rồi. Mình chú ngồi cày fifa trong phòng mấy đứa nhỏ bạn của chú. Tự nhiên nghe ai gọi tên nó 2 lần, tưởng mấy đứa bạn giỡn, quay ra thì thấy đứa nào cũng ngáy o o. Cũng chưa tin, quay ra chơi tiếp. Bị kêu tiếp. Chú leo lên chen vô ngủ luôn không game giếc gì nữa hết. Chuyện về căn nhà này thì kể ra nhiều lắm. Em chỉ kể mấy cái mà e xác thực được. Và vài mẩu chuyện gọi là tin tưởng được. Chứ 3 năm gọi là “sống chung” với những gì ngoài tầm hiểu biết. Kể ra chắc tới tết mới xong. Căn nhà này có người nữ TT ở đây, e cũng chỉ biết vậy thôi. Không muốn hỏi cụ thể. Em viết tắc chữ TT vì e thấy ghê ghê, chắc các bác đọc được chứ. E kể luôn 2 mẩu chuyện nhỏ của e hồi nhỏ xíu. Mà chính e tận mắt nhìn thấy. Lần đó e với má e đi đâu về khuya, mà má e đi đâu khuya sợ là dắt e theo. Không nhớ e mấy tuổi, chỉ biết là nhỏ lắm. E phải giơ tay lên má e mới nắm tay e dắt đi được. Qua đoạn đường kia tối om. Bỗng e thấy cục gì sáng sáng bay ngang qya một cái. Không cao lắm, e nhớ là vẫn còn dưới ngọn cây bạch đàn. Sáng trắng trắng xanh xanh nhưng không toả ra mà chỉ một cục vậy thôi. To thì chắc bằng đèn “măng sông” hồi trước hay dùng vậy. Em đưa tay theo chỉ, mới ú ớ định kêu má e thì má e chụp tay em nắm chặt. Kêu IM. E hoảng quá tịt luôn. Má la hoảng chứ hồi đó chưa biết sợ. Sau này hỏi mấy ông già thì nói là thần đi hay phật đi gì đó e cũng không biết. Chỉ biết là hồi chưa có điện mà thấy cục sáng sáng bay như vậy thì đúng là bất thường thật. Lần nữa là cũng nhỏ chút. Không nhớ rõ bao lớn. Nhưng nhỏ ở độ đi ị má e còn dắt e đi rửa đít. Đang ngủ với má. Nửa đêm buồn ị. Má dắt ra nhà vs sau nhà. Đang ngồi ị mắt nhắm mắt mở vì cay ngủ thì thấy mờ mờ bóng trắng phía trước. Tưởng là má e. E nhớ chi tiết rõ ràng chính xác là e có lấy tay dụi mắt nữa, để nhìn lại thử, chứ mắt cay ngủ tèm nhem. Nhìn lại thì cũng không rõ ràng gì. Vì giữa đêm mà hơi sáng trăng hôi. Không phải trăng rằm. Thấy y hệt quan âm trong phim tề thiên sáng ra kể với má y như vậy, là con thấy quan âm, hihi nhưng rất mờ ảo, nghĩa là chỉ thấy hình thù trắng từ đầu đến chân, mặc váy phủ hết chân, đầu cũng có vải trắng phủ luôn. Nên mới tưởng là bà quan âm, do hồi đó đang coi phim tề thiên. Hồi đó có điện rồi và nhà e là nhà duy nhất có TV trong xóm mới oai. Nhìn kỹ xong thấy không phải má, thế là cứ vậy mà ré thôi, nhắm mắt ré to hết cỡ. Má e chạy ra bưng vô rửa đít. Hehe Vậy đó các bác. Còn chuyện của cô dì chú bác với ông ngoại thì nhiều. Nhưng nghe kể nên không biết có gió máy gì không. Các bác thích e kể lại cho. Sao y bản chính. Nội dung thì kể qua kể lại nghe chứ ko đảm bảo có thật nhé. Còn chuyện e thì e đảm bảo. Bác nào BKĐN muốn thử e đưa địa chỉ nhà trọ hồi đó cho. Tự tìm hiểu và e không chịu trách nhiệm.
Nội dung truyện Tên Truyện Sinh Nghề Tử Nghiệp Tác giả Âm Sát. Trạng thái Đã full Nội dung Lão Tùng đã theo cái nghề vớt xác này hơn hai mươi năm. Lão ta luôn dùng cái tâm để làm cái nghề, thế nhưng trong một lần bị sự tham lam che mắt, chính tay lão đã tạo nên cái nghiệp rất lớn, dẫn đến họa sát thân… Lưu ý Truyện chỉ mang tính chất giải trí, không hề công kích cá nhân hay một ai. Một số tập tục trong truyện, đều được tác giả tìm hiểu từ những bài viết liên quan đến nghề vớt xác trên sông Hoàng Hà… Làng Bãi là một ngôi làng kể từ thuở xa xưa đã có tập tục gắn liền với những cái nghề ở trên vùng sông nước. Phía trước là sông, phía sau là núi, đa số cư dân sống ở nơi này đều mưu sinh bằng việc đánh bắt cá. Thế nhưng, cũng ít ai biết rằng ở trong cái làng này có một cái nghề vô cùng bí ẩn mà khó có người nào làm được. Đó là cái nghề vớt xác. Năm giờ rưỡi chiều, làng Bãi ngày thường vốn dĩ phải tấp nập, ồn ào, thế nhưng hôm nay lại im ắng đến một cách lạ lùng. Đoạn đường đi vào làng, lúc này không có một bóng người xuất hiện. Dọc bờ sông, những chiếc thuyền lớn bé được buột cột kĩ càng. Lão Tùng lúc này đang ngồi một mình trong khoang thuyền, ở trên tay là điếu thuốc hút dỡ, lão ta ngó ra ngoài trời rồi lắc đầu than thở một tiếng. Xem thêm
Chào các thím, Warning Trước hết thì xin lỗi các thím đêm khuya mà lại có cái này, nếu bác nào dưới 18 tuổi, chưa chuẩn vị thành niên. Yếu tim, yếu bóng vía, thì không nên đọc. Tình hình là em cũng vừa chuyển nhà trọ được cũng cả năm. Cách đây cũng lâu, nhưng vừa typing cho các bác xem, mà em còn nổi da gà, vì ớn lạnh khi nhớ lại những gì được bà chị ở gần kể lại, và chính những điều mình gặp trong nhà trọ cũ đó. – Nhà gác xếp ở khu bình dân quận vùng ven sài gòn. Trước đó do điều kiện nhà cửa khó khăn, tăng giá, mà em cùng với nhỏ em gái phải chuyển đi nhà trọ khác ở, để vừa tiết kiệm, mà đường đi đến chỗ làm cũng không xa. Kế bên phòng trọ này có cặp vợ chồng già suốt ngày chữi lộn, đập đồ….. Ngoài ra thì em còn ở cùng dãy với bà chị làm chung. Bả nhường phòng này cho em, vì phòng này to hơn, tại em ở chung con em. Bả qua phòng khác. Nếu chỉ dừng ở đây thôi thì chưa có gì. ———————————– Chiều mua tháng 9. Đi làm về mà trước cửa nhà gần gần cửa của ông hàng xóm hay đập đồ lại đốt nhang nghi ngút… DM… đốt nhang c*c gì mà đôt lần cả bó, sang vãi lều Đêm mưa rắt hạt lâm râm, mưa dầm thúi đất, có bữa, con em nó ngủ, tự nhiên nó la lên, ai thò tay mở cửa kìa anh ơi. Mình thì đang nằm xem bấm điện thoai thiêu thiêu ngủ, nó ngủ trên gác, mình nằm chiếu bên dưới gác của nó… Nghe tiếng nó nói, mình dòm ra, thì thấy cửa vẫn khóa kín “khóa trong mà, có gì đâu mà la mạy, mớ hả?” Nó im lặng ngủ tiếp, em nghĩ thầm, mày mơ rồi nói bậy nói bạ, làm gì có ai. Mà khu này dơ kinh khủng các thím ạ. Mưa xuống, dường vô dãy nhà cứ ngập rồi nào là chó mèo…….. Lần sau, có buổi chiều cúp điện, con em thì đi học trên trường. Cũng 5 6 giờ chiều, mà các bác biết đó. Tháng 10 chưa cười đã tối. Mới 6h mà trời tối mịt mờ, cúp điện, em cũng chả buồn trải chiếu mà ngủ. Hàng xóm đi làm chưa về, nhà kế bên chỉ có ông hàng xóm sồn sồn lụm cụm làm gì đó nghe xẹt xet…. em nghe 1 không khí ảm đạm vô cùng, nghe nó thê lương, gờn gợn làm sao ấy, em mở điện thoại, rọi đèn ra, xem thử coi có ai không! Thì thấy ông già đó lụm cụm đốt nhang….. Em cũng không hỏi, tại vì chưa quen, vả lại ở SG hàng xóm không khi nào hỏi hang nhau cả. Em cũng chỉ nghĩ là hắn thờ thần tài thổ địa gì đấy. Rồi đốt nhang chăng. —————— Sau đó, thời gian sau… Tình hình là mưa gió quá, cống nghẹt, dơ khiếp các bác ạ, nên thôi anh em mình chuyển đi. Bà chị cùng chỗ làm mình đi đâu là bả theo đó, vì bả cũng không muốn ở với người lạ, nên bả cũng chuyển đi luôn. Bà này theo đạo thiên chúa Hôm chuyển đi, dọn qua nhà mới xong. Bà chị hàng xóm mới kiu mình lại, ngồi nói chuyện. Bả nói thế này – Chị thấy chú đang ở, sợ chú sợ, nên chị cũng không dám nói, may mà chị rãi nước thánh ở phòng chú rồi, không thì chị cũng chả biết chuyện gì nữa!!! – Ủa, sao chị? – Bữa chuyển tới ở được 1 tuần, chị có hỏi thử hàng xóm gần đó, thì người ta bảo là Lâu lâu thấy tụi sinh viên, hay ai chuyển tới ở, là tuần sau họ đi hết, không ở nữa. Có đợt, có 5 đứa sinh viên nữ tới ở phòng đó, 3 ngày sau, tụi nó xách đồ đi gấp. – Gì ghê vậy. Có hả!!!! – Hôm bữa, chị có ngồi hỏi ông già hàng xóm trọ của mình. Ổng bảo “Trước kia ở đây có 1 cô gái, không hiểu vì sao mấy ngày không ra ngoài. Cửa thì chốt chặt, 2 3 ngày sau, người ta nghe có mùi thối. Báo công an thì thấy tự tử chết. Linh lắm, tôi đi ngang phòng thi thoảng thấy cô ấy hay ngồi với bộ đồ trắng trên cầu thang lên gác lửng. Tôi sợ chết khiếp nên chiều nào chả đốt nhang. Sợ thì sợ thật đấy, nhưng số khổ, bây giờ ở chỗ nào bây giờ, có chỗ này rẻ, nên cũng gắng ở, vả lại tôi siêng hương khói, chắc cô ấy cũng không nỡ bắt tội. Viết tới đây, em đang run khi typing các bác ạ. Xin phép các bác cho em làm điếu thuốc đã Em hỏi bà chị, gì ghê vậy trời, sao tui vô ở không có gì hết. Bả mời bảo – Tao cũng không biết, tại lúc trước tao vào phòng đó, mà anh em mày tới ở nữa, nên trước khi mày đến tao đã rãi nước thành rồi. Lúc này em sởn gai óc. Thì ra, con em nhìn thấy ai thò tay vào cửa là có….. Cảm giác u ám khi nằm dưới cầu thang gác lửng…… Em sợ quá các bác ạ, mặc dù hiện tại em đã ở nhà mới khá lâu, và rất ổn định. Nhưng khi kể cho các thím nghe, em cam đoan những thứ em kể là sự thật, không hư cấu hay thêm tình tiết. Em nổi da gà rồi, xin phép các bác cho em rít hơi thuốc đã Voz
truyện ma sinh viên thuê trọ