Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt; Hồ Sơ Đặc Biệt - Quyển 1 - Chương 15; Tìm chuyện. Tìm kiếm. Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để
a) Thẩm định hồ sơ, tham mưu cho Ban cán sự đảng UBND tỉnh cho ý kiến về việc bổ nhiệm, bổ nhiệm lại, kéo dài thời gian giữ chức vụ l ã nh đạo quản l ý đến tuổi nghỉ hưu, luân chuyển, điều động, biệt phái, cho từ chức, cho thôi giữ chức vụ đối với chức danh
chuyên án hồ sơ đặc biệt audio. nhưng không thể ngờ rằng một ngày kia sát thủ mạnh mẽ như Hắc Kiêu lại bị súng bắn vỡ đầu. Có lẽ đây chính là báo ứng đi. Nhưng chết cũng không thành, khi Hắc Kiêu vừa mở mắt ra đã thấy một đám người gồm cả trai lẫn gái bao
1. Địa giới hành chính được lập theo đơn vị hành chính cấp xã, cấp huyện, cấp tỉnh. Hồ sơ địa giới hành chính thể hiện thông tin về việc thành lập, điều chỉnh đơn vị hành chính và các mốc địa giới, đường địa giới của đơn vị hành chính đó. 2.
Truyện Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt - Quyển 1 - Chương 14. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full;
a90g5WR. Editor Nguyệt“Anh xuống tay nặng thế sao?” Quan Cẩm nhớ rõ tên kia chỉ bị đánh ngất đi thôi mà.“Đương nhiên là không phải tôi rồi. Sau khi có người tới hiện trường, tôi lo lắng cậu đi khám da một mình nên chạy theo tìm. Nghe nói, lúc người của cục cảnh sát tới áp giải hắn về, vừa ra khỏi cửa tòa nhà thực nghiệm thì hắn bị một tay súng bắn tỉa mai phục gần đó bắn chết.”Quan Cẩm chấn động “Sao lại có tay súng bắn tỉa? Rốt cuộc tên kia đến tòa nhà thực nghiệm để làm gì?”Lục Vân Dương múc cho hắn thêm một chén cháo nữa “Không bắt được tay súng bắn tỉa đó. Còn về người anh em đã bị bắn chết kia, nghe Tĩnh Hàn nói là trong cơ sở dữ liệu không có thông tin của hắn, cũng không tra được hộ tịch. Nhưng, hình như không liên quan nhiều đến vụ án lần này.”“Sao tôi không biết gì cả?” Quan Cẩm hơi bất mãn.“Còn không phải vì cậu bị thương sao? Sáng nay gọi điện thoại xong tôi mới biết.”“Phải rồi, anh chưa được tôi đồng ý mà đã cài hệ thống định vị, hành vi này là rất đáng khinh anh có biết không hả?” Quan Cẩm cuối cùng cũng nhớ ra trọng điểm.“Cứu mạng người cũng bị coi là đáng khinh?”“…” Quan Cẩm lúc này mới ý thức được rằng tên thầy bói mình vẫn muốn thoát khỏi nay đã thành ân nhân cứu mạng’ của mình. Bốn chữ này đột nhiên đè lên người Quan Cẩm, đè đến độ bả vai phải sụp xuống, nặng quá đi TUTNgày hôm sau, Quan Cẩm biến từ màu đỏ thẫm sang hồng phấn, bị ác y Giang vô tình lấy lý do “không được chiếm dụng tài nguyên công cộng” đuổi ra khỏi bệnh cười, cái chỗ quỷ quái này về sau anh có mời tôi cũng không đến!Trở về cục cảnh sát vẫn không tránh được bị một đám đồng nghiệp không hề biết đồng tình vây xem.“Được rồi, đừng trêu cậu ấy nữa.” Lục Vân Dương cuối cùng cũng có lương tâm, giải tán đám quần chúng vô lương tâm không có việc gì làm trong phòng trước khi Quan Cẩm bùng nổ.“Đến nay vẫn chưa tra được thân phận của nạn nhân chết hôm qua. Chúng tôi nghi ngờ rằng hắn nhập cảnh trái phép. Nhưng mà, có một tình huống rất đặc biệt,” – Ôn Tĩnh Hàn nói với Quan Cẩm – “Sau khi đối chiếu, viên đạn giết chết người tối hôm qua và Dương Quang bị ám sát tại trường quay mấy tháng trước là của cùng một khẩu súng.”Quan Cẩm trố mắt “Cùng một sát thủ? Hai người này có liên quan gì đến nhau?”“Sát thủ này khả năng là được hai người khác nhau thuê, hiện tại rất khó phán đoán.”“Vậy … tình hình này phải thông báo cho Interpol sao?”“Interpol? Vụ án nhỏ thế này cần gì phải quấy rầy họ?” Ôn Tĩnh Hàn cười chắc là lần trước bị Interpol cướp án nửa đường nên trong lòng thấy khó chịu, cố ý không báo đây mà. Tên Ôn Tĩnh Hàn này không phải là phần tử đối địch được cài vào đội ngũ cảnh sát chứ? Thật xấu xa … Quan Cẩm hoàn toàn quên rằng mình mới thật sự là phần tử đối địch trà trộn vào đội ngũ cảnh sát.“Được rồi, chuyện này tạm gác sang một bên. Đinh Đinh, Cố Tương, hai người điều tra về Dư Hoa đã có tiến triển gì chưa?”Cố Tương nói “Có, tôi tra về hoàn cảnh gia đình của Dư Hoa, cũng hỏi thăm một vài hàng xóm và họ hàng của cô ấy. Quá khứ của Dư Hoa rất bi thảm, chồng mất sớm, một mình nuôi con trai, phụng dưỡng bố chồng. Sau đó, bố chồng của cô ấy đau ốm kéo dài, bi quan chán đời nên đã thắt cổ tự tử. Cô ấy công việc bận rộn, không thể chăm sóc tốt cho con trai, hai mẹ con thường xuyên cãi nhau, cuối cùng con cô ấy bỏ nhà ra đi năm mười bốn tuổi, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.”Lục Vân Dương hai mắt sáng ngời “Vậy bố chồng cô ấy thắt cổ thế nào?”Đinh Đinh bội phục giơ ngón cái “Không hổ là chuyên gia. Chúng tôi biết được từ chỗ hàng xóm nhà cô ấy, bấy giờ bệnh viện quản lý không nghiêm, Dư Hoa thỉnh thoảng cầm bình và ống truyền dịch bỏ đi về nhà, bố chồng của Dư Hoa chính là dùng ống truyền dịch trong nhà để thắt cổ.”“Vậy hiện giờ có manh mối gì về con trai của Dư Hoa không?” – Ôn Tĩnh Hàn hỏi.“Anh ta tên Dư Mãnh, chúng tôi chỉ lấy được ảnh dán trong hồ sơ trung học của anh ta thôi, hẳn là chụp năm mười một mười hai tuổi. Họ hàng nhà Dư Mãnh cũng không có ai từng gặp lại anh ta. Tính theo ngày sinh thì chắc năm nay Dư Mãnh hai mươi tám tuổi.” Cố Tương đưa ra một cái ảnh đen trắng đã ố vàng. Trên đó là một thiếu niên mập mạp, hai mắt tăm tối nhìn chằm chằm vào ống kính.“Tiểu Bạch, cậu tra hồ sơ nhân viên của viện 3 có người nào tên Dư Mãnh hoặc có diện mạo tương tự không?”Lâm Bạch còn đang cố gắng hồi tưởng lại thì Quan Cẩm đã tiếp lời “Không có, tôi xem hết rồi.”“Quá khứ của Dư Mãnh rất phù hợp với phỏng đoán về hung thủ, đây là một điểm đột phá lớn. Anh ta mất tích khi còn vị thành niên, sau đó thì thân phận hay tướng mạo đều có khả năng thay đổi. Hơn nữa, bệnh viện có rất nhiều nhân viên ngoài biên chế, không được liệt vào trong hồ sơ chính thức, chúng ta nhất định phải xác minh lại một lượt. Tôi đi tìm một tổ nữa phối hợp hành động với chúng ta, có lật ngược cả viện 3 lên cũng phải tìm được cái người tên Dư Mãnh này.” Ôn Tĩnh Hàn vỗ xuống bàn.“Dư Hoa chết có liên quan gì đến Dư Mãnh?” Quan Cẩm vẫn còn nghi vấn.“Không nhất định phải có liên quan, nhưng tôi thiên về hướng Dư Mãnh biết chuyện này. Cái chết của Dư Hoa gây chấn động tâm lý cho Dư Mãnh, khiến hắn tìm được một cửa để giải tỏa. Bất kể thế nào, trước cứ tìm được Dư Mãnh rồi nói sau. Tôi hy vọng hắn chính là người chúng ta muốn tìm, vụ án này có thể dừng ở đây.” Lục Vân Dương thở chiều, Lục Vân Dương sau khi nhận một cuộc điện thoại liền vội vã rời đi. Quan Cẩm tan ca về nhà một mình đột nhiên cảm thấy không quen không muốn đi tàu điện ngầm, Quan Cẩm một mình cuốc bộ trên lề đường về nhà. Qua một giao lộ, Quan Cẩm chậm rãi ngừng lại, quay đầu, đi đến chỗ một chiếc Porsche vừa mới đỗ lại ven đường, gõ cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một gương mặt quen thuộc lộ ra.“Cảnh sát Quan, lâu rồi không gặp, đi một mình à? Có muốn tôi chở cậu một đoạn không?”“Anh theo tôi lâu thế rồi, không cho anh ra sức một chút chẳng phải phụ công anh vất vả sao?” Quan Cẩm cười lạnh, mở cửa xe, ngồi vào mà không hề khách Ngôn chẳng hề xấu hổ, cười rất thản nhiên “Tôi thấy cậu từ xa, nhưng vẫn do dự không biết tiến lên quấy rầy có đường đột không.”Quan Cẩm nhớ tới lời Tony nói, nhịn không được nhìn Mẫn Ngôn thêm vài lần, trong lòng có tính toán “Tôi chưa ăn cơm, tìm cửa hàng nào rồi cho tôi xuống đi.”“Vừa lúc, tôi cũng chưa ăn, hay là cùng đi?”Quan Cẩm không phản đối. Anh đã đến có mục đích, vậy cho anh ít mồi, để xem rốt cuộc là ai câu ai.“Gần đây cậu bận lắm sao?”“Bình thường.”“Nghe nói trong thành phố xảy ra vụ án giết người hàng loạt?”“Anh mà cũng quan tâm mấy chuyện này?”“Đương nhiên rồi, tôi cũng là một công dân tốt quan tâm đến nỗi khổ của dân mà.”Dân mài? Cái gì đây? Quan Cẩm thầm quyết định trở về phải tra từ điển tiếng quốc ngữ, mặt ngoài vẫn không buông tha “Anh cứ an phận thủ thường là đã giúp đỡ chúng tôi nhiều lắm rồi.”Nguyệt Từ Mạc 瘼–mò và từ Ma 磨–mó có cách phát âm gần giống nhau. Mạc có nghĩa là nỗi khổ, còn Ma có nghĩa là mài.“Nhất định tôi sẽ làm được. Cảnh sát Quan nóng sao? Mặt cậu hình như hơi hồng.”Thật đúng là vạch áo cho người xem lưng. Quan Cầm cúi đầu chọc chọc thức ăn trong bát “Đồ ăn hơi cay.”“Cậu đang ăn cá hấp.”“…”Lại một trận trầm Cẩm đặt đũa xuống, nhấp một ngụm chè xanh, thản nhiên nói “Nghe nói chủ tịch Mẫn nhà to gia nghiệp lớn, chắc tổ tiên cũng làm nghề buôn bán đúng không?”“Buôn bán nhỏ thôi.” Mẫn Ngôn cũng uống một ngụm trà, “Trà ngon.”“Vậy chắc bây giờ người nhà chủ tịch Mẫn làm ăn lớn lắm, sao chưa từng nghe nói nhỉ.”“Bọn họ có vẻ không yêu nước như tôi, đều du ngoại đi hợp tác với người nước ngoài làm chuyện xấu rồi.” Mẫn Ngôn cười nói.“Đều làm ăn ở nước ngoài, chẳng trách không nghe tin mấy.”“Cậu có hứng thú sao?”“Làm cảnh sát kiếm được đồng lương cũng nguy hiểm lắm. Nếu được, tôi vẫn hy vọng mình làm kinh doanh, chỉ tiếc không có năng lực.” Quan Cẩm thở dài.“Kinh doanh ai cũng làm được, chỉ phải xem có nắm bắt được cơ hội hay không thôi. Nếu cảnh sát Quan có ý, tôi có thể cung cấp cho cậu một vài thông tin hữu ích. Chỉ là, không biết cảnh sát Quan cảm thấy hứng thú với phương diện nào?”“Một cảnh sát như tôi, không phải tiếp xúc với tội phạm thì là đánh quyền, nghịch súng, nào có biết cái gì?”“Vậy thì khó rồi, ban đầu luôn phải có một phương hướng thì mới dễ bắt tay vào làm.” Mẫn Ngôn trả lời chung là trơn như lươn. Nếu không muốn cắn câu thì cứ từ từ, dù sao Mẫn Ngôn cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Quan Cẩm không vội hợp tác với anh ta.…Hai ngày này, tất cả mọi người đều bắt tay vào điều tra hơn ba nghìn công nhân của viện Phi tiếp tục dẫn người theo dõi tình hình xung ngang qua nơi nạn nhân Đỗ Hiểu Nguyệt từng công tác, Trịnh Phi dạo một vòng rồi về tay đặt mông ngồi xuống một cái ghế nhỏ của một cửa hàng tiện lợi ven đường, mua lon coca lạnh uống cho đỡ lúc viện 3 đổi ca, rất nhiều bác sĩ hộ lý đi ngang qua con đường này. Chủ cửa hàng chào hỏi một vài người quen biết trong đó.“Ông chủ, ông quen nhiều người trong viện 3 thật đấy.” Trịnh Phi ra vẻ như đang nói chuyện phiếm.“Cũng không hẳn, bọn họ thường xuyên qua chỗ tôi mua một vài thứ lặt vặt.”“Vậy phòng khám ngay cạnh thì sao?”“Càng quen, tôi bị đau đầu, bác sĩ ở phòng khám đó cho tôi mấy gói thuốc, cũng không lấy tiền.” Ông chủ rất đắc ý.“Vậy thì tiện thật đấy.”“Bọn họ cũng có người giúp tôi nhiều lắm.”…Trong khi cả phòng làm việc hừng hực đầy khí thế, Lục Vân Dương lại chẳng thấy đâu.“Sao mấy ngày nay không thấy tên chuyên gia kia đến? Nhanh thế đã lười rồi?” Quan Cẩm làm như vô tình hỏi.“Anh ấy vốn không phải nhân viên thường trực, mấy ngày này có một cuộc hội thảo nghiên cứu quan trọng cần tham gia nên đã xin phép tôi nghỉ rồi.” Ôn Tĩnh Hàn trả lời, sau đó nhìn Quan Cẩm “Nếu cậu nhớ thì gọi điện hỏi thăm anh ấy đi.”“Nhớ? Tôi chỉ ngại anh ta vướng tay vướng chân, ước gì anh ta đừng có đến.” Quan Cẩm khinh thường.“Đinh Đinh, loại biểu hiện này người ta gọi là gì nhỉ? Nghĩ một đằng nói một nẻo?” Ôn Tĩnh Hàn gãi cằm, híp mắt lại.“Chuyên nghiệp hơn một chút, là ngạo kiều!”“Đúng, chính là từ này.”Đúng cái con khỉ! Quan Cẩm cự tuyệt tiếp tục đối thoại với yêu nghiệt và đồng tối tăng ca thêm hai tiếng, Quan Cẩm một đường hậm hực trở về rửa xong nằm lên giường, Quan Cẩm mở di động, đột nhiên có một cuộc gọi vẫn lớn tiếng như thế “Nha, quả nhiên là cậu khởi động máy mà, chúng ta thật ăn ý.”“Anh gọi cho tôi làm gì?” Quan Cẩm ôm trán.“Giọng cậu nghe động lòng thật đấy, người anh em ạ. Đáng tiếc, tôi vẫn luôn hy vọng sẽ nghe được giọng của mỹ nữ.”“Rất xin lỗi vì đã làm anh thất vọng, tôi cúp máy đây.”“Đừng đừng! Tôi có chuyện quan trọng đây. Lão đại của chúng tôi ăn quả nổ rồi, chết sống không chịu buông tha vụ ủy thác đó, quyết định phái sát thủ mới thay thế Ethan. Tôi cảm thấy nếu lần này còn không được thì Hermes sẽ bị chọc tức đấy, đến lúc đó thì phiền phức lớn. Khoảng thời gian này cậu tốt nhất đừng có làm gì cả.”Quan Cẩm đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe đầu bên kia truyền đến tiếng radio.“Hiện tại anh đang ở đâu?”“Sân bay, tôi chuẩn bị đi trốn đây, cứ tránh gió cái đã. Tôi là người rất biết chừng mực, cậu có gặp chuyện không may cũng đừng lôi tôi vào. Bye bye.”Đi trốn? Trong lòng Quan Cẩm bỗng có một dự cảm không tốt.
Editor Nguyệt“Quan Cẩm.” Ôn Tĩnh Hàn gọi lại người vừa đến giờ tan tầm là vội vã ra về. “Tan ca đến bệnh viện thăm Đàm Khúc đi.”“Sao lại là tôi?” Quan Cẩm nhíu Tĩnh Hàn ôn hòa nói “Bởi vì người cứu cậu ta là cậu, ít nhiều cậu ta sẽ tín nhiệm cậu. Cậu ta là nhân chứng quan trọng của chúng ta, sớm một ngày mở miệng là sớm một ngày phá án.”“Tôi tan ca rồi.” Quan Cẩm rất bất mãn với yêu cầu tăng ca này.“Cảnh sát không có tan ca, sau này cậu sẽ biết.” Ôn Tĩnh Hàn để lại một câu nguyền rủa’ cực ác, mình thì thản nhiên đi về Cẩm đứng lại chỗ hít sâu ba lượt mới nhịn được xúc động muốn đánh nhau, đi gọi xe đến bệnh viện, trên đường còn phá lệ mua một giỏ hoa quả. Không phải hắn đột nhiên có lòng tốt, mà là từ sau khi hắn biết còn có cụm từ nhà nước chi trả’, hắn cho rằng tất cả phí dụng liên quan đến vụ án đều không cần mình tự bỏ tiền ra, cho nên hắn mua hoa quả rồi gọi xe taxi rất là sung sướng. Lúc trước tiêu tiền như nước, giờ phải tính toán tỉ mỉ thắt lưng buộc bụng làm hắn thấy rất khó chịu. Chỗ tiền Quan Cẩm gửi ở ngân hàng ít đến đáng thương, bản thân hắn có tài khoản với số tiền rất lớn nhưng hắn không dám mạo hiểm đi rút, tránh rước lấy tai vạ khi mình còn chưa đủ khả năng tự bảo vệ bản thân. Đã chết một lần rồi, bây giờ hắn rất tiếc Khúc vẫn như lúc trước, một mình nằm run rẩy trong chăn, ánh mắt hoảng sợ. Khi Quan Cẩm xuất hiện, trong mắt cậu có một tia sáng chớp qua, nhưng chỉ trong giây Cẩm đặt giỏ hoa quả xuống, muốn tìm lời nào đó để an ủi, nhưng nghĩ mãi không ra. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ đi quan tâm an ủi ai cả, muốn giả cũng giả không được.“Cố gắng dưỡng bệnh cho tốt.” Cuối cùng hắn nghẹn được một câu, nghĩ rồi lại nói “Nam tử hán đại trượng phu, coi như bị chó cắn đi, đừng làm như đàn bà gặp chút chuyện là muốn chết muốn sống. Đàn ông thì phải báo thù!”.Đàm Khúc run rẩy càng mãnh liệt Cẩm buông tha cho việc thuyết giáo, xoay người ra khỏi phòng bệnh. Anh cảnh sát đứng canh ngoài cửa tò mò nhìn hắn, chờ hắn đi xa rồi còn nói thầm đúng là mất trí nhớ thật, trước kia thấy ai cũng cúi đầu, giờ chẳng những ngẩng đầu ưỡn ngực mà còn không coi ai ra gì, một câu chào cũng chẳng Cẩm càng chạy càng nhanh, gào thét trong lòng Shit! Tôi muốn tra ra kẻ đứng sau việc hại chết mình, chặt hắn ra làm tám mảnh, rồi sống những tháng ngày thảnh thơi. Vì sao tôi phải quan tâm đến một thằng nhóc yếu đuối, xem một đống phim truyền hình ngớ ngẩn, thảo luận vụ án chẳng liên quan gì đến tôi!!!Bác sĩ và bệnh nhân đi trên hành lang nhìn sắc mặt xanh mét của hắn mà hoảng, đều bước vòng qua. Cứ chạy mãi mà không nhìn, vừa qua một ngã rẽ, Quan Cẩm thiếu chút nữa va phải ***g ngực một người đàn ông cao lớn. Trong chớp mắt, Quan Cẩm nghiêng người né qua, nhưng hắn vừa dùng thân thể này chưa lâu nên không thuần thục, vì thế mất thăng bằng ngã sang bàn tay rắn chắc nắm chặt lấy cánh tay hắn, tránh cho hắn bị ngã chổng vó trong bệnh viện.“Không sao chứ?” Giọng người đàn ông trầm trầm, lông mày khẽ Cẩm vốn đang tức giận, nhìn đến cái vẻ mặt như cười như không đáng đánh đòn của người này lại càng nóng tính. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đè ép xúc động muốn giết người. Là một sát thủ hàng đầu, cảm xúc của hắn dao động cực nhỏ, nhưng từ khi biến thành người khác, lý trí của hắn lại lần nữa bị phá vỡ, vừa rồi thiếu chút nữa là để lộ sát ý. Quan Cẩm vuốt mặt, không trả lời, cũng không quay đầu lại, rời đàn ông nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn người vừa đi. Lúc nãy mình bị ảo giác sao? Thế nào mà trong nháy mắt lại cảm thấy nguy hiểm trước nay chưa từng có, như thể có một thanh đao đặt trên cổ, lưỡi đao kề sát làn da – cảm giác tử vong.…“Tổ trưởng, Câu lạc bộ Tử Lan trực thuộc một công ty kinh doanh khách sạn tên Ly Sơn. Đây là công ty cổ phần, bên đầu tư nước ngoài là chủ của một chuỗi khách sạn nhà hàng nước Mỹ, còn bên nắm giữ cổ phần chính là nhà đầu tư trong nước – Doanh nghiệp Ẩm thực Ly Sơn. Nhưng Câu lạc bộ Tử Lan lại không phải do Ly Sơn khống chế, nó là tài sản tư nhân của một cổ đông lớn. Tôi chưa tra được người bỏ vốn.” – Lâm Bạch báo cáo.“Tiếp tục điều tra, vị cổ đông này rất trọng yếu. Mặt khác, tra xem tình hình kinh doanh của Ly Sơn thế nào.” – Ôn Tĩnh Hàn nói – “Kiều Vũ, hai chúng ta đến đài truyền hình, Đàm Khúc vẫn là điểm đột phá quan trọng của chúng ta. Quan Cẩm nếu không có việc gì thì đi luôn.”Ba người đều là lần đầu tiên đến trường quay ở đài truyền Kiều Vũ kinh ngạc “Đây chính là trường quay?”Quan Cẩm quét nhìn vài lần “Kiến trúc giả, người cũng giả.”Ôn Tĩnh Hàn không nói gì, đi vài bước đến chỗ đám người tụ tập ở trường quay. Đột nhiên, bên cạnh có người lao ra, túm lấy anh nói rất nhiệt tình “Cậu đến thử vai hả? Ây chà, điều kiện của cậu thế này mà diễn vai quần chúng thì quá phí. Không bằng tới công ty chúng tôi đi, tôi cam đoan sẽ làm cậu nổi tiếng!” Người nọ kích động xoa tay, hai mắt sáng rực nhìn sau đó, người nọ lại nhìn về phía sau anh “Bọn họ cũng đến cùng cậu hả? Điều kiện khá tốt, các cậu …”Ôn Tĩnh Hàn nhấc tay ngắt lời người nhiệt tình quá trớn nọ “Xin hỏi anh là?”“Cậu không biết tôi?” Anh ta dường như rất kinh ngạc, lại nhìn bọn Quan Cẩm đương mặt không đổi sắc “Hai người cũng không biết tôi?”“Anh là nghệ sĩ?” Trần Kiều Vũ cẩn thận điểm lại những nghệ sĩ trong trí nhớ, không biết.“… Tôi là Mạt Vi, người đại diện của tập đoàn giải trí Kinh Thiên.” Mạt Vi lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Ôn Tĩnh Tĩnh Hàn hơi nhướn mày “Người đại diện kim bài*?”“Quả nhiên là cậu biết mà.” Mạt Vi rất tự hào. “Tôi chưa bao giờ chủ động dẫn dắt ai. Phàm là người tôi nhìn trúng, hiện tại ai cũng thành tai to mặt lớn cả.” Trong mắt anh ta luôn phát ra sóng điện kiểu như “cậu sẽ phát đạt, cậu sẽ nổi tiếng, cảm ơn tôi đi”, đáng tiếc ba người kia đều là vật cách điện, vẫn thờ ơ như Tĩnh Hàn hỏi “Trường quay này là do Kinh Thiên đầu tư dựng lên phải không?”Mạt Vi sửng sốt “Đương nhiên rồi, Kinh Thiên tài lực hùng hậu, chỉ có nó mới đủ khả năng đào tạo ra siêu sao.”“Anh Mạt.” Một giọng dễ nghe truyền đến.“Aaaaaaaaaaa!” Trần Kiều Vũ đột nhiên kích động, túm tay Quan Cẩm lắc lấy lắc để. “Là Vân Khanh đấy! Thần tượng của tôi! Không ngờ có thể nhìn gần như vậy, người thực còn đẹp hơn cả trên TV nha ”Quan Cẩm giật gật khóe miệng, yên lặng vặn tay Trần Kiều Vũ đang hai mắt đầy sao Vi hỏi “Quay xong rồi?”“Vâng.” Vân Khanh đảo mắt nhìn qua Ôn Tĩnh Hàn, Quan Cẩm và Trần Kiều Vũ. “Đây là mấy người mà chủ tịch Mẫn nhờ anh chiếu cố sao?” Hai chữ chiếu cố’ làm người ta không khỏi nghĩ sâu xa.“Tôi có thể đào tạo cậu ta thành người nối tiếp cậu.” Mạt Vi chỉ Ôn Tĩnh Khanh khoanh hai tay cười nhạo “Anh Mạt, chủ tịch hình như thích loại đằng sau hơn.” Ánh mắt anh ta nhìn về phía Quan Cẩm sửng sốt, hai mắt nheo lại “Anh, họ tên, giới tính, tuổi, quê quán.”Lần này đến phiên Vân Khanh sửng sốt.“Mạt tiên sinh, tôi yêu cầu được gặp người điều hành và phụ trách toàn bộ trường quay này, phiền anh phối hợp.” Ôn Tĩnh Hàn lấy phù hiệu cảnh sát lòe lòe tỏa sáng ra, mỉm cười quơ qua quơ lại “Chúng tôi đang thi hành công vụ.”Cằm Mạt Vi rơi thẳng xuống người trung niên vóc dáng hơi thấp chạy lại, thở phì phò “Ra là đồng chí cảnh sát. Ngại quá, tôi bận việc ở bên kia nên đón tiếp chậm trễ.”“Không có gì, xin lỗi vì đã làm phiền công việc của mọi người, chúng tôi đang điều tra một vụ án liên quan đến nơi này, muốn tìm hiểu tình huống một chút.” – Ôn Tĩnh Hàn nói – “Anh là người phụ trách ở đây?”“Vâng, tôi là Đổng Hưng Thịnh, giám đốc trường quay.”“Vậy ở đây từng quay một bộ phim tên là Tuyết rơi’ đúng không?”“Đúng vậy. Đây là bộ phim vừa quay xong năm ngoái.” Đổng Hưng Thịnh nói.“Vậy diễn viên quần chúng của bộ phim này là tìm ở đâu tới?”“Việc này, lúc mới vào chắc anh không để ý, ngoài cửa trường quay có rất nhiều người tụ tập, có một phần là fan, một phần là chờ thử vai quần chúng. Hiện tại giới trẻ đều ôm giấc mơ có một ngày được làm ngôi sao, không có phương pháp thì nghĩ muốn thông qua vai quần chúng kết bạn với người trong giới, hoặc nếu gặp dịp liền một bước lên trời.” Đổng Hưng Thịnh lắc đầu, nói với vẻ lõi đời “Nào có dễ dàng như vậy. Trong vô vàn người may ra mới được một thiên vương như Vân Khanh.”“Đều chỉ làm tạm thời thôi sao?”“Không phải tất cả, một số bộ phim yêu cầu có diễn viên cố định. Ngạch quản lý diễn viên của chúng tôi có người chuyên phụ trách ký hợp đồng với người đóng vai quần chúng trước khi quay. Một số người phải dựa vào nó mà kiếm cơm ăn, mà làm tạm thời chỗ tôi cũng có nhiều lắm.”“Có thể cho tôi gặp người phụ trách trực tiếp các diễn viên quần chúng không?”“Đương nhiên là được. Chỉ là …” – Đổng Hưng Thịnh thử hỏi – “Đã có chuyện gì vậy?”Ôn Tĩnh Hàn chỉ mỉm cười, không Hưng Thịnh lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, khả năng nhìn mặt đoán ý xếp hạng đầu, biết là không nên hỏi nên vội nói lảng đi “Tôi đi tìm người ngay đây, tìm ngay đây!”Trần Kiều Vũ ghé sát tai Quan Cẩm nói “Này này, cậu nhìn thấy không, người đang diễn kia chính là người đóng vai nam chính trong bộ phim rẻ tiền đó đấy. Nói chứ, cùng một loại hình với cậu đó nha, hà hà …”“Loại hình gì?”“Loại thanh tú dễ mến ”Đó cũng từng là loại hắn thích nhất, nhu thuận biết nghe lời. Mà hiện tại, bản thân trở thành loại người mình muốn đè nhất — Khóc không ra nước mắt, lòng thật xót xa Kim bài ở đây để chỉ một người đại diện rất giỏi, có bản lĩnh, có tiếng tăm trong giới giải trí. Thông thường đi kèm với một diễn viên nổi tiếng luôn có một người quản lý một người đại diện giỏi giang. Họ không chỉ phụ trách liên hệ các bộ phim, các quảng cáo, các chương trình truyền hình cho diễn viên, mà còn xử lý rất nhiều rắc rối cho diễn viên, ví dụ điển hình nhất là các vụ scandal tai tiếng. Mọi người đọc truyện tranh hay đọc tiểu thuyết nhiều chắc cũng biết cái này rồi. Dẫu sao nếu ko chú thích thì mình vẫn thấy bản thân hơi vô trách nhiệm với bộ truyện. ^^
Ebook Chuyên Án – Hồ Sơ Đặc Biệt của tác giả Cuồng Tưởng Chi ĐồTên gốc Trọng sinh chi đặc biệt án quyểnThể loại Đam mỹ, trọng sinh, hiện đại, trinh thám, bí ẩn, nhà tâm lý học công x cảnh sát hơi ngạo kiều thụ, 1×1, HEChuyển ngữ NguyệtCouple Lục Vân Dương x Quan Cẩm Hắc Kiêu – EthanHắc Kiêu chính là cái tên sáng chói nhất trên bảng sát thủ, nhưng không thể ngờ rằng một ngày kia sát thủ mạnh mẽ như Hắc Kiêu lại bị súng bắn vỡ đầu. Có lẽ đây chính là báo ứng chết cũng không thành, khi Hắc Kiêu vừa mở mắt ra đã thấy một đám người gồm cả trai lẫn gái bao quanh giường bệnh, rất thân thiết mà nói với hắn rằng hắn đã “mất trí nhớ” Cậu chính là người đồng nghiệp thân thiết của chúng Kiêu Xin hỏi công việc của chúng ta là gì vậy?Mọi người Cảnh sát a!Hắc Kiêu…Nhìn gương mặt xa lạ, gầy yếu trong gương, Hắc Kiêu hận mình không thể chết đi lần trời ơi, trước khi làm đạo diễn thì ông phải chọn kịch bản cho nó tốt đã chứ!! TUT
Tên gốc Trọng sinh chi đặc biệt án quyển Thể loại Đam mỹ, trọng sinh, hiện đại, trinh thám, bí ẩn, nhà tâm lý học công x cảnh sát hơi ngạo kiều thụ, 1×1, HE Chuyển ngữ Nguyệt Couple Lục Vân Dương x Quan Cẩm Hắc Kiêu – Ethan Hắc Kiêu chính là cái tên sáng chói nhất trên bảng sát thủ, nhưng không thể ngờ rằng một ngày kia sát thủ mạnh mẽ như Hắc Kiêu lại bị súng bắn vỡ đầu. Có lẽ đây chính là báo ứng đi. Nhưng chết cũng không thành, khi Hắc Kiêu vừa mở mắt ra đã thấy một đám người gồm cả trai lẫn gái bao quanh giường bệnh, rất thân thiết mà nói với hắn rằng hắn đã "mất trí nhớ" Cậu chính là người đồng nghiệp thân thiết của chúng tôi. Hắc Kiêu Xin hỏi công việc của chúng ta là gì vậy? Mọi người Cảnh sát a! Hắc Kiêu... Nhìn gương mặt xa lạ, gầy yếu trong gương, Hắc Kiêu hận mình không thể chết đi lần nữa. Ông trời ơi, trước khi làm đạo diễn thì ông phải chọn kịch bản cho nó tốt đã chứ!! TUT Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại Cuồng Tưởng Chi Đồ Dục Hỏa Độc Nữ Tâm Tĩnh Như Lam Sau Khi Tử Vong Thời Gian Quay Trở Lại Tứ Hỉ Thang Viên Thần Bút Họa Chư Thiên Dịch Chính Bắc Phương [Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thử Thê Lê Hoa Yên Vũ Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi Ngã Thị Tổng Tài
Tên gốc Trọng sinh chi đặc biệt án quyển Tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ Tình trạng bản gốc Đã hoàn thành Thể loại Đam mỹ, trọng sinh, hiện đại, trinh thám, bí ẩn, nhà tâm lý học công x cảnh sát hơi ngạo kiều thụ, 1×1, HE Couple Lục Vân Dương x Quan Cẩm Hắc Kiêu – Ethan Chuyển ngữ Nguyệt Giới thiệu Hắc Kiêu uy danh hiển hách trên bảng sát thủ không thể ngờ lại có ngày mình bị súng bắn vỡ đầu. Đây chắc là báo ứng. Nhưng chết cũng chết không thành, chờ khi mở mắt ra lại thấy một đám cả trai lẫn gái vây quanh giường bệnh, rất thân thiết nói với hắn bị “mất trí nhớ” cậu chính là đồng nghiệp tốt tương thân tương ái của chúng tôi ~\≧▽≦/~ Hắc Kiêu xin hỏi công việc của chúng ta là? Mọi người cảnh sát ~ Hắc Kiêu … Nhìn gương mặt trái xoan tái nhợt, gầy yếu, xa lạ trong gương, Hắc Kiêu hận không thể chết lại lần nữa. Ông trời ơi, trước khi làm đạo diễn thì ông phải chọn kịch bản cho nó tốt đã chứ!! TUT MỤC LỤC Dẫn truyện Tự chương HỒ SƠ I HÓA TRANG LÊN SÂN KHẤU Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 Chương 17 Kết thúc vụ án Ngoài vụ án Tiểu kịch trường 1 . . HỒ SƠ II THIÊN SỨ TỬ VONG Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 Chương 17 Kết thúc vụ án Ngoài vụ án Tiểu kịch trường 2 . . HỒ SƠ III NGHI ÁN VƯỜN TRƯỜNG Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 Chương 21 – Chương 22 Kết thúc vụ án Ngoài vụ án Tiểu kịch trường 3 . . ÁM DẠ CHI KIÊU Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 Chương 5 . . HỒ SƠ IV CHUYẾN DU THUYỀN KINH HOÀNG Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 Kết thúc vụ án Ngoài vụ án Tiểu kịch trường 4 . . HỒ SƠ V PHIM KINH DỊ Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 Kết thúc vụ án Ngoại truyện – Đêm giao thừa Thượng – Hạ . . HỒ SƠ VI TĨNH THỦY THÂM HÀN Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 Kết thúc vụ án . . Ngoại truyện Tiểu kịch trường – Nếp nếp Ngoại truyện Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục Ngoại truyện “Vợ bỏ trốn” Ngoại truyện Người đã khuất Ngoại truyện Đội quân săn tin Ngoại truyện Cả đời Nguyệt Cảm ơn bạn Cực Phẩm đã làm bìa giúp mình. ^^
chuyên án hồ sơ đặc biệt